Chương
“Được, không thành vấn đề.”
“Chị cứ nói là phát hiện ra nó khi thu dọn di vật của em là được.”
“Chị biết phải nói như thế nào, chăm sóc tốt cho bản thân nhé.”
Tô Kiêm Mặc hết lần này đến lần khác đảm bảo sẽ chăm sóc tốt bản thân và bố mẹ.
Ở phía bên kia, Ôn Hạo và Mục Chỉ Huyên đang từ biệt hai con trai của họ.
“Ngọc à, niềm vui lớn nhất của bố mẹ là tìm thấy con, nhưng xin lỗi, chúng ta lại phải chia xa một lần nữa rồi.”
Áy náy lớn nhất của Mục Chỉ Huyên là Giản Ngọc.
“Không cần xin lỗi đâu ạ, con sống rất tốt.”
“Tốt cái rắm, lớn như vậy rồi mà còn không có vợ!” Ôn Khanh Mộ ở bên cạnh rất bất mãn.
Cả Ôn Hạo và Mục Chỉ Huyên đều tập trung vào Giản Ngọc, hoàn toàn không để ý đến anh.
Giản Ngọc giẫm lên chân Ôn Khanh Mộ.
“Anh có giẫm chân em thì anh vẫn là đồ không có vợ! Dâng đến tận cửa mà anh còn không cần, đáng đời anh độc thân!” Ôn Khanh Mộ tiếp tục nói bóng nói gió.
“Được rồi, Tiểu Mộ, con sống rất tốt trong xã hội loài người, đây lẽ nào không phải là trách nhiệm của con sao?” Mục Chỉ Huyên nói.
“Tại sao lại là trách nhiệm của con? Mẹ, có phải mẹ hơi thiên vị rồi không? Ý mẹ là con phải chăm sóc anh ấy thật tốt đúng không? Anh ấy mới là anh cả nhé? Anh ấy nên chăm sóc con mới đúng! Anh ấy còn toàn cướp vợ với con!”
“Ai cướp vợ của cậu?”
“Anh!”
Ôn Hạo và Mục Chỉ Huyên nhìn nhau, may mà hai đứa nhỏ không cùng nhau tìm cô, không thì tim họ cũng tan nát rồi!
“Được rồi, được rồi, đừng tranh cãi nữa. Ngọc, con cũng không còn bé nữa, làm bố mẹ đương nhiên đều hy vọng các con được hạnh phúc, nếu như có cơ hội thì đừng bỏ lỡ.”
“Vâng.”
“Đến đây thôi, chúng ta đi đây, các con chú ý giữ gìn sức khoẻ nhé.”
Ôn Hạo, Mục Chỉ Huyên và Tô Kiêm Mặc đứng cạnh nhau, cuối cùng đã đến lúc phải chia xa.
Họ cùng vẫy tay chào và rời đi, rời đi nhanh đến mức Tô Lạc Ly chỉ kịp chớp mắt.
Ôn Khanh Mộ ôm chặt Tô Lạc Ly vào lòng, “Không sao, sau này em còn có anh và con trai của chúng ta.”
Mục Chỉ Huyên quay đầu lại nhìn họ và thở dài, “Tối hôm qua em tiên đoán được Ngọc sắp làm bố rồi.”
“Vậy tại sao em không nói? Nghe ý của Tiểu Mộ, hình như bây giờ Ngọc đang ở bên một cô gái.” Ôn Hạo hỏi.
“Chuyện của bọn trẻ thì cứ giao cho chúng tự mình giải quyết, em tin chúng có năng lực giải quyết mọi chuyện.”
“Bố mẹ, chúng ta đi thôi! Không phải mẹ nói muốn ra ngoài chơi sao? Hay là chúng ta đừng về nhà vội, ra ngoài chơi trước.” Tô Kiêm Mặc nở nụ cười.
“Cũng được, sau này chúng ta có một đống thời gian ra ngoài chơi.”
Ba người họ nhìn nhau cười và đi nhanh hơn.