Chương
Tô Lạc Ly vui mừng: “Anh, nói vậy là anh chấp nhận Ớt Nhỏ rồi?”
Giản Ngọc gật đầu không lên tiếng.
Nhưng thế này Tô Lạc Ly càng thêm khó xử, trong lòng cô rất rõ, sở dĩ Giản Ngọc chấp nhận Lý Như Kiều có liên quan rất lớn đến đứa bé trong bụng cô ấy.
“Em sao thế? Hình như có gì muốn nói với anh à? Cứ nói thẳng đi.”
“Anh, là thế này, em nghĩ anh chưa từng yêu nên không có kinh nghiệm về mặt sinh con… bỏ đi, em nói thẳng nhé, lần đó anh với Ớt Nhỏ uống rất nhiều rượu, lại không uống thuốc, cho nên đứa bé này…”
Giản Ngọc đã hiểu đại khái ý của Tô Lạc Ly.
“Bác sĩ nói thế nào?”
“Hiện tại kết quả kiểm tra trước đó của đứa bé đều rất khỏe mạnh, nhưng bác sĩ nói đứa bé chưa chắc đã khỏe mạnh, cho dù tất cả những lần khám đều cho thấy đứa bé không có vấn đề gì, nhưng sinh ra cũng không chắc sẽ khỏe mạnh.”
Tô Lạc Ly nói những gì Chung Vũ Lăng đã nói cho Giản Ngọc.
“Thông thường mà nói, đàn ông và phụ nữ muốn có thai thì phải cai thuốc lá và rượu nửa năm, hơn nữa uống thuốc cũng là thuốc rất mạnh, em tin là anh cũng biết…”
“Nói cách khác là không nên giữ lại đứa bé này, Lạc Ly, ý của em là vậy sao?”
“Cũng không hoàn toàn là vậy, dù sao thì thai nhi dị tật chỉ là vấn đề xác suất.”
Tô Lạc Ly vội giải thích, nhưng từ những lời của Chung Vũ Lăng, cô cũng có thể nghe hiểu, thực ra bác sĩ không khuyến khích sinh đứa bé như vậy ra.
Cho dù là đứa bé được thụ thai trong hoàn cảnh bình thường thì cũng chưa chắc đã khỏe mạnh, huống hồ đứa bé này…
“Ớt Nhỏ còn trẻ như vậy, có vài chuyện cô ấy không hiểu. Em đã nói với cô ấy rồi nhưng cô ấy kiên quyết muốn sinh đứa bé ra, cô ấy nói đây là sinh mạng của đứa bé, cho nên em mới tìm anh về gấp như vậy. Đứa bé này là của hai người, giữ hay phá là do hai người quyết định.”
“…”
“Bác sĩ nói, nếu quyết định không cần đứa bé thì chắc chắn phải tranh thủ làm phẫu thuật trước ba tháng, nếu quá ba tháng thì thai phụ sẽ chịu tổn thương rất lớn.”
“Anh biết rồi.” Giản Ngọc đứng lên, ra khỏi phòng khách phụ.
Trong lòng Tô Lạc Ly rối bời, mang thai là chuyện khiến người ta vui biết bao, nhưng với hai người họ lại có gánh nặng đến thế.
Giản Ngọc ngồi trên mái nhà, nhìn những đám mây trắng trôi lơ lửng trên bầu trời xanh thẳm. Anh đã suy nghĩ rất lâu.
Sau khi Tô Lạc Ly nói mọi chuyện với anh, anh lập tức đến bệnh viện tìm Chung Vũ Lăng.
Anh hỏi thẳng Chung Vũ Lăng, nếu đứa bé là con bà thì bà sẽ giữ lại sao?
Chung Vũ Lăng cũng trả lời rất thẳng thắn, sẽ không.
Không cần hỏi gì nữa, Giản Ngọc đã hiểu ra đại khái rồi.
Chung Vũ Lăng đã giải thích với anh rất nhiều, hai người họ còn trẻ, không cần phải mạo hiểm như vậy.
Ôn Khanh Mộ vừa về đã thấy Giản Ngọc trên mái nhà.
“Lúc nên về thì không về, lúc không nên về thì lại về!”
Anh hi vọng biết bao Giản Ngọc chưa về.