Chương
“Chúng ta trưởng thành rồi, cũng đã làm bố mẹ, sau này nói năng làm việc anh có thể suy nghĩ kỹ càng không? Đừng trẻ con thế nữa.”
“Anh trẻ con? Tô Lạc Ly, em nói anh trẻ con?”
“Lẽ nào không phải sao?”
“Anh nói cho em biết, Tô Lạc Ly, mỗi chuyện anh làm đều vì em!”
Ôn Khanh Mộ hét câu này lên xong thì trở mình, quay lưng về phía Tô Lạc Ly.
Tô Lạc Ly cũng không để ý đến anh, người đàn ông này luôn lấy lý do “vì em” ra để làm những việc trẻ con.
Tối hôm sau đi làm về, Ôn Khanh Mộ đến tìm Giản Ngọc.
“Anh có muốn em chuẩn bị đám cưới cho hai người không?”
“Chuyện đám cưới để sau đi.” Hai người họ còn không ngủ với nhau thì đám cưới cái gì.
Kể từ khi xác lập mối quan hệ, hai người luôn cảm thấy dường như thiếu thứ gì đó.
“Anh chắc chứ? Hết tháng này là cô ấy mang thai bốn tháng rồi, bụng cũng lớn hơn, đến lúc đó anh muốn chuẩn bị đám cưới cũng không có thời gian đâu.” Ôn Khanh Mộ nói với giọng điệu của người từng trải.
“Chờ sinh xong rồi tính.” Giản Ngọc vẫn không có hứng thú.
“Đến lúc đó đừng trách em không nhắc anh.”
“Không cần cậu lo.”
“Em chẳng thèm lo cho anh, nhưng nói ra thì anh cũng thật xui xẻo. Bao nhiêu năm không chạm vào phụ nữ, cuối cùng cũng được chạm vào thì lại mang thai. Ha ha ha, cảm giác không dễ chịu đúng không?”
Mấy ngày nay anh với Tô Lạc Ly không được hoà hợp, vì thế chỉ có thể tìm kiếm niềm vui từ chỗ Giản Ngọc.
“Cậu làm hoà với người kia của nhà cậu đi đã rồi lo tới chuyện người khác.” Giản Ngọc liếc mắt nhìn Ôn Khanh Mộ rồi rời đi.
“Xuỳ! Em chẳng thèm lo chuyện của anh!”
Giản Ngọc và Lý Như Kiều vẫn ngủ riêng, phần lớn thời gian Giản Ngọc đều ở phòng Lý Như Kiều, đến khi gần đi ngủ mới về phòng mình. Hai người rất hiểu ý nhau, không ai nhắc đến chuyện ngủ chung nữa.
Tối đến, Giản Ngọc vẫn nấu canh cho Lý Như Kiều rồi mang vào phòng cô.
“Đại ca, ngày mai là ngày khám thai rồi, anh nghĩ bé cưng có phát triển tốt không?” Lý Như Kiều vừa xoa bụng vừa lo lắng hỏi.
Mấy ngày nay cô nôn rất nhiều, không ăn được gì, lại thường xuyên bơ phờ, có lẽ những điều này cũng ảnh hưởng một chút đến tâm trạng của cô.
Nếu phát hiện em bé phát triển không tốt thì họ sẽ phải phá bỏ, vậy nên bây giờ cô hơi lo lắng.
“Đừng suy nghĩ lung tung nữa, không phải em nói đây đều do số của con sao? Con phát triển tốt là do số của nó, phát triển không tốt cũng là số của nó.”
Giản Ngọc đặt bát canh lên bàn: “Uống đi cho nóng.”
Lý Như Kiều ngồi vào bàn nhấp một ngụm, Giản Ngọc nấu canh theo phương thức cổ truyền nên mùi vị rất ngon mà không gây buồn nôn.
Chẳng mấy chốc bát canh đã thấy đáy.
“Rửa tay rửa mặt rồi nghỉ ngơi sớm đi.” Giữa hai người họ cũng không có chủ đề nào để nói.