Chương
“Năm nay tôi vừa hai mươi tuổi, chắc chú đã xấp xỉ ba mươi rồi nhỉ? Tôi không gọi là chú thì gọi là gì? Chú yên tâm đi, tôi sẽ không nói cho ai biết về chuyện ngày hôm qua đâu, mấy hôm nữa tôi ra nước ngoài rồi, chú cũng sẽ quên chuyện này thôi.”
Lê Thấm Thấm mặc quần áo xong thì cầm túi của mình lên, sau đó nghênh ngang bước ra cửa.
“Đêm qua tôi đã trả tiền phòng rồi!” Cô ta nhướng mày như muốn nói ở đâu còn có cô gái tốt như tôi!
Nói xong, cô đi thẳng ra ngoài!
Để lại Ôn Khanh Mộ vẫn còn bối rối như trước. Anh phải giải thích thế nào với Tô Lạc Ly đây? Không ngờ anh lại lên giường với một người phụ nữ khác rồi!
Ôn Khanh Mộ loay hoay mặc quần áo vào, nhìn thấy trên ga giường màu trắng có vết máu đỏ tươi.
Anh nhanh chóng rời khỏi nơi thị phi này, nhìn điện thoại di động của mình thì thấy trên đó có hơn hai mươi cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là của Tô Lạc Ly.
Điện thoại di động của anh cũng không đặt chế độ im lặng, hơn hai mươi cuộc gọi mà cũng không đánh thức được anh?
Ôn Khanh Mộ cấp tốc lái xe rời khỏi khách sạn và trở về nhà.
Vừa bước vào cửa đã thấy Tô Lạc Ly, Giản Ngọc và Lý Như Kiều đang ở trong phòng khách.
Tô Lạc Ly lòng nóng như lửa đốt, dường như đang chuẩn bị bảo Giản Ngọc đi tìm Ôn Khanh Mộ.
“Được rồi, cậu ấy đã trở về rồi! Cậu chạy đi đâu vậy, cũng không biết đường gọi điện thoại cho Lạc Ly!” Giản Ngọc mắng một trận.
Ôn Khanh Mộ cũng không biết nên trả lời như thế nào.
Nhìn thấy Ôn Khanh Mộ bình an trở về, cuối cùng trái tim của Tô Lạc Ly cũng đã yên tâm.
“Anh lại đi lêu lổng ở đâu vậy?” Giản Ngọc rất có khí thế của một người anh cả.
Tô Lạc Ly thấy Ôn Khanh Mộ nhếch nhác như vậy thì biết rằng ngày hôm qua Ôn Khanh Mộ đã đi gặp Lê Thấm Thấm.
“Được rồi, anh à, anh đưa Ớt Nhỏ đi làm kiểm tra đi, đừng để muộn giờ.”
“Khi nào về tôi sẽ tính sổ với cậu!” Giản Ngọc nắm tay Lý Như Kiều, sau đó vội vàng đi ra cửa.
“Chưa ăn sáng đúng không? Để em đi nấu chút gì cho anh, anh về phòng trước đi.” Nói xong, Tô Lạc Ly đi thẳng vào phòng bếp.
Ôn Khanh Mộ trở về phòng ngủ trong trạng thái như người mất hồn, không ngờ anh đã ngoại tình, sao anh có thể ngoại tình được chứ? Anh phải đối mặt với Tô Lạc Ly thế nào? Đối mặt với con trai mình thế nào đây?
Trong đầu Ôn Khanh Mộ hiện lên một loạt dấu hỏi chấm.
Anh nhanh chóng đứng dậy, mở cửa phòng và bước ra ngoài.
Khi Tô Lạc Ly bưng tô mì trở về phòng ngủ thì không thấy Ôn Khanh Mộ đâu?
“Đi đâu rồi?” Tô Lạc Ly đặt tô mì lên bàn, vừa ra khỏi cửa đã gặp người giúp việc.
“Có thấy cậu chủ đâu không?”
“Có ạ, hình như vừa nãy cậu chủ đang tìm đồ.”
“Tìm đồ? Anh ấy muốn tìm gì?”
“Tôi cũng không biết ạ, tôi có hỏi cậu chủ nhưng cậu chủ không nói gì mà chỉ tìm kiếm ở đó.” Người giúp việc cũng cảm thấy rất kỳ quái.