Chương
Mục Nhiễm Tranh như thể vừa nghe được tin tức chấn động nào đó, “Bên phía cô ta không sao cả? Sao có thể có chuyện này được! Chẳng phải cô nói cô ta luôn quấn lấy chú tôi sao? Bây giờ khó khăn lắm mới tìm được cơ hội mà cô ta lại nói không sao, cơ hội tốt như vậy mà không cần?”
“Tôi cũng thấy rất kỳ lạ, đáng lẽ ra cô ta phải nhân cơ hội này để gây rắc rối cho anh ấy mới đúng, nhưng cô ta lại lập tức bỏ đi và nói không cần anh ấy phải chịu trách nhiệm, mấy ngày nữa là cô ta ra nước ngoài rồi.” Tô Lạc Ly luôn cảm thấy hành vi này rất bất thường.
Mục Nhiễm Tranh cẩn thận suy nghĩ một lát, “Không đúng, tình huống rất bất thường.”
“Có gì bất thường?”
“Hành vi của cô gái này rất không bình thường! Chẳng lẽ chú tôi bị mắc bẫy rồi?”
“Mắc bẫy? Không thể nào? Cô gái đó mới hai mươi tuổi, cũng chỉ trạc tuổi Hân Hân, sao cô ta có thể giăng một cái bẫy lớn như vậy được?” Tô Lạc Ly nghĩ như thế nào cũng cảm thấy một cô gái hai mươi tuổi còn đang đi học không thể có nhiều tâm tư như vậy.
“Cô đã đánh giá quá thấp mấy cô gái ngày nay rồi. Hai mươi tuổi? Hai mươi tuổi thì sao? Hân Hân nói đám con gái hai mươi tuổi trong trường con bé đều như giặc!”
“Không đến mức như vậy chứ?”
“Sao lại không? Tối nói cho cô biết, chắc chắn cô gái này là cao thủ, thả dây dài câu cá lớn, lạt mềm buộc chặt! Cô ta bỏ đi không nói một lời, để chú tôi được món hời miễn phí, sao có thể như vậy chứ? Cô cứ chờ mà xem! Đằng sau còn có chiêu lớn! Nói không chừng đồ lót trong xe cũng là kế cả đấy!”
Sau khi nghe lời nói của Mục Nhiễm Tranh, Tô Lạc Ly cảm thấy không thể tin được, nếu quả thật là như vậy thì cô gái đó cũng thật tài tình.
“Vậy bây giờ tôi nên làm gì?”
“Cô có thể làm gì được? Chỉ có thể gặp chiêu phá chiêu! Cô gái này cũng thú vị đấy! Khi nào có tiến triển mới nhất thì nhớ nói cho tôi biết, tôi còn phải giúp cô chứ!”
Mục Nhiễm Tranh rất có tinh thần đi hóng chuyện không chê chuyện lớn, anh muốn nhìn xem cô gái này có thể có năng lực đến đâu, có thể chơi được ván cờ lớn thế nào.
Tất cả mọi người đều không ngờ rằng Mục Nhiễm Tranh thật sự đã đoán trúng.
Khoảng nửa tháng sau, Ôn Khanh Mộ gặp Lê Thấm Thấm trong phòng làm việc của mình.
Trong nửa tháng này, Ôn Khanh Mộ vẫn luôn yên phận, ngày nào cũng đi làm và tan làm đúng giờ, lúc ở nhà cũng ngoan ngoãn nghe lời Tô Lạc Ly.
Trong nửa tháng, anh và Tô Lạc Ly hoàn toàn không làm chuyện đó, không phải là anh không muốn, nhưng khi anh có ý muốn này thì Tô Lạc Ly vẫn luôn thờ ơ, nên anh cũng không dám tiếp tục nữa.
Sau khi chạm vào người phụ nữ khác, ngay cả chính Ôn Khanh Mộ cũng cảm thấy thân thể mình rất bẩn.
Khi nhìn thấy Lê Thấm Thấm, Ôn Khanh Mộ vô cùng sững sờ, kể từ khi cô gái này xuất hiện, gia đình anh đã rơi vào tình trạng hỗn loạn.
Nhưng nghĩ đến việc Lê Thấm Thấm cũng là người bị hại, anh vẫn kìm nén tính khí của mình lại.
“Sao cô lại đến đây? Chẳng phải muốn ra nước ngoài sao?”
“Tôi chuẩn bị ra nước ngoài, nhưng bây giờ lại không thể đi được nữa.” Lê Thấm Thấm nhướng mày, ngồi đối diện với Ôn Khanh Mộ.
“Tại sao?”
“Lúc trước là ra nước ngoài một mình, nếu bây giờ ra nước ngoài thì là hai người.” Lê Thấm Thấm duỗi hai ngón tay ra, quơ quơ về phía Ôn Khanh Mộ.