Chương
Đối mặt với sự chỉ trích của Tô Lạc Ly, Ôn Khanh Mộ lại mất khống chế.
“Anh đừng luôn mồm nói là vì em, cho dù là vì em thì anh cũng không thể làm chuyện trái với đạo đức, hèn hạ như vậy được…”
“Trái với đạo đức?” Ôn Khanh Mộ cắt ngang lời của Tô Lạc Ly, “Hừ, Tô Lạc Ly, chúng ta bên nhau bao lâu nay mà chẳng lẽ em còn không hiểu sao? Đừng nói là trái với đạo đức, cho dù vi phạm pháp luật, cho dù phải ngồi tù bị xử bắn, chỉ cần là vì em thì anh cũng làm được!”
Hai người đứng đối mặt nhau, lúc này Lê Thấm Thấm cảm thấy hơi lúng túng, hai người họ cãi nhau là chuyện cô ta chờ mong, nhưng bây giờ trong lòng cô ta lại có cảm giác không nói nên lời.
“Tô Lạc Ly, em luôn miệng nói em yêu anh, nhưng bây giờ ngay cả phá bỏ đứa con trong bụng người khác em cũng không muốn sao? Phải, em là người tốt, em lương thiện! Chẳng lẽ em không thể làm vì anh sao? Cho dù em không muốn, anh làm cũng không được sao?”
“Nhưng chẳng phải chúng ta đang nghĩ cách à? Em đã bảo anh như vậy không được rồi mà anh vẫn làm! Anh có thể đừng dùng bạo lực để giải quyết vấn đề được không?”
“Dùng bạo lực để giải quyết vấn đề ư? Em có biết bây giờ anh đang khó khăn thế nào không? Tập đoàn Dark Reign là sự nghiệp do anh gây dựng, vì gặp em nên mới thành ra như bây giờ! Đây là cách duy nhất để giải quyết vấn đề! Còn em thì sao? Em đang làm gì? Em đã làm được gì cho anh chưa?”
Ôn Khanh Mộ bỏ lại Tô Lạc Ly rồi bỏ đi thẳng, Tô Lạc Ly ngây ra hồi lâu rồi cũng lặng lẽ rời đi.
Lê Thấm Thấm cười quay lại phòng mình, hai người họ cãi nhau thật, xem ra cô ta nên liên lạc với Mục Nhiễm Tranh sớm hơn, Mục Nhiễm Tranh hiểu quá rõ về hai người họ, đoán đúng từng bước một.
Tập đoàn Tương Lê vẫn không ngừng tạo áp lực với tập đoàn Dark Reign, Lê Hán Giang lợi dụng quan hệ của mình để dốc sức phong tỏa tập đoàn Dark Reign, tập đoàn Dark Reign đang vô cùng nguy ngập.
Tô Lạc Ly nghe thời sự cũng biết được, Ôn Khanh Mộ đã ba ngày ba đêm chưa về, chắc là đang xử lý chuyện công ty, đang nghĩ cách đối phó.
Thực ra Ôn Khanh Mộ nói không sai, chỉ cần đứa bé trong bụng Lê Thấm Thấm vẫn còn thì chuyện này sẽ không được giải quyết.
Nhưng nếu phải ra tay với đứa bé trong bụng Lê Thấm Thấm thì Tô Lạc Ly vẫn không làm được.
Tối hôm đó Ôn Khanh Mộ vẫn chưa về, Tô Lạc Ly gõ cửa phòng Lê Thấm Thấm.
“Nửa đêm cô tìm tôi có việc gì?” Lê Thấm Thấm ngáp đầy bực bội, cô ta đã ngủ rồi mà.
“Chuyện giữa chúng ta cần phải kết thúc, chẳng lẽ cô không muốn đặt dấu chấm cho chuyện này sao?”
Lê Thấm Thấm lập tức tỉnh ngủ, hai người ngồi hai bên bàn như đang đàm phán.
“Tôi thua rồi.” Tô Lạc Ly ngẩng đầu lên nói với Lê Thấm Thấm một cách dứt khoát.
“Cô nhận thua sớm thì sự việc đã không phát triển đến bước này.” Cuối cùng Lê Thấm Thấm cũng có thể thở phào.
“Không, tôi không thua cô, tôi thua chính tôi thôi, tôi vẫn không nỡ làm hại người khác, tôi cũng không muốn chồng tôi vì tôi mà làm hại người khác, càng không muốn nhìn thấy sự nghiệp do anh ấy gây dựng bị hủy hoại trong tay tôi.”
“Cho nên cô đồng ý ly hôn đúng không? Vậy được, nói điều kiện của cô đi.” Lê Thấm Thấm làm ra vẻ.
“Tôi quyết định ly hôn với anh ấy, tôi sẽ mang hai đứa bé đi, tôi cũng đồng ý chuyển lại tài sản dưới danh nghĩa của anh ấy, tôi không cần tiền, với năng lực của tôi thì nuôi sống hai đứa bé không thành vấn đề, tôi chỉ có một yêu cầu.”
“Cô nói đi, chỉ cần tôi có thể đáp ứng cô.” Lê Thấm Thấm thoáng cảm thấy hơi bất an, nhưng cô ta không muốn cò kè với Tô Lạc Ly.
“Hãy yêu thương anh ấy.”