Chương
Điều này khiến Mục Nhiễm Tranh khá ngạc nhiên, không hổ là du học sinh về nước, năng lực tiếp thu của đối phương về phương diện tình cảm rất cao!
“Ban đầu chúng ta gặp nhau thông qua việc xem mắt, đều biết rõ gia đình của nhau, bây giờ anh cũng có hiểu biết nhất định về tôi rồi và tôi cũng thế. Nếu có thể tôi muốn xác định quan hệ của chúng ta.”
Quả thật Mục Nhiễm Tranh có chút thích Phương Đóa, chẳng qua những lời này lại để cho bên nữ nói ra làm anh cảm thấy hơi mất tự nhiên.
“Tôi mới là người nên hỏi cô chứ nhỉ? Sao ngược lại là cô nói ra thế?”
“Tôi cảm thấy đâu có vấn đề gì, ai nói cũng như nhau thôi. Xã hội bây giờ cái gì cũng phải nhanh, đừng lãng phí thời gian của nhau, nếu thấy hợp thì tiếp tục, không hợp thì chia tay.” Phương Đóa nghiêng đầu, dường như không cảm thấy có gì là không thích hợp cả.
“Cũng đúng, mọi người đều bận rộn, dĩ nhiên phải nhanh thôi.”
“Vậy anh có kế hoạch gì cho tương lai của chúng ta không?”
Nghe cô ta hỏi câu này, Mục Nhiễm Tranh suýt phun ra cà phê ra ngoài.
Đến cả tương lai của chính mình anh cũng chẳng có kế hoạch gì chứ đừng nói là tương lai của hai người họ. Cho tới bây giờ, sự nghiệp diễn viên của anh đều do quản lý lo liệu.
Từ trước đến nay anh không phải là một người có kế hoạch.
“Nói như vậy là cô có kế hoạch rồi?” Mục Nhiễm Tranh cố tỏ ra bình tĩnh.
“Đúng vậy, tôi cảm thấy con người của anh rất tốt, về phương diện đối nhân xử thế cũng hợp gu của tôi, vóc dáng đẹp, gương mặt điển trai, nhất định tương lai con cháu chúng ta sẽ thừa hưởng gen ưu tú của hai chúng ta.”
Con cháu?
Mục Nhiễm Tranh vừa uống cà phê vừa nghe Phương Đóa nói.
“Kế hoạch trước mắt của tôi là sang năm kết hôn, sau đó lập kế hoạch chăm sóc thể để sinh con, nhân lúc còn trẻ thì giải quyết vấn đề con cái sớm, như thế chúng ta có thể bận rộn với sự nghiệp của mình. Về con cái, kế hoạch của tôi là đẻ hai đứa, nếu đứa đầu là con trai thì đương nhiên là tốt nhất, nhưng suy xét đến việc anh có thể sẽ thích con gái, cho nên vẫn là sinh hai đứa.”
Đầu óc của Mục Nhiễm Tranh vận động hết công suất, suýt nữa không theo kịp tư duy của Phương Đóa!
“Sao trông anh giống như không đồng ý lắm?”
Phương Đóa dừng lại quan sát Mục Nhiễm Tranh.
Mục Nhiễm Tranh vội lắc đầu: “Không phải, tôi đang lắng nghe cô nói rất nghiêm túc.”
“Anh không có ý kiến gì thì tốt. Với cả kế hoạch cuộc đời của bản thân anh nữa, tôi cảm thấy anh có thể giành được giải thưởng quốc tế lớn, anh cũng đã lấy hết các giải thưởng trong nước rồi nhưng giải thưởng quốc tế vẫn chưa được cái nào.”
Mục Nhiễm Tranh cười gượng: “Trước kia tôi từng đóng phim nước ngoài nhưng cảm giác không hợp lắm, cho nên quay lại phát triển trong nước.”
“Thời gian dài tự nhiên sẽ thích ứng được thôi. Nói thật, trình đồ điện ảnh trong nước cứ sản xuất phim truyền hình thôi, tôi cảm thấy chênh lệch rất lớn với nước ngoài, giải thưởng trong nước chỉ cần anh hơi cố gắng một chút hoặc có chút thiên phú là đều lấy thưởng được, còn giải thưởng nước ngoài mới thật sự chứng minh thực lực của anh.”
“Có cơ hội nhất định tôi sẽ giành giải.” Mục Nhiễm Tranh cũng không biết mình có thể nói gì.
Có thể thấy được, Phương Đóa là một người giỏi hoạch định cuộc đời, cô ta rất tích cực vươn lên, không thỏa mãn với tình trạng hiện tại, tất cả những điều ấy là thứ mà Mục Nhiễm Tranh không có.