Chương
Mục Nhiễm Tranh vội lật điện thoại lại, úp màn hình xuống.
“Nhiễm Tranh, anh cũng là người lớn rồi. Mặc dù tôi ủng hộ quyết định anh không đính hôn với Phương Đóa, nhưng không có nghĩa là tôi sẽ ủng hộ anh với Lê Thấm Thấm ở bên nhau.”
Vẻ mặt và giọng điệu của Tô Lạc Ly đều rất nghiêm túc.
Lần trước cô giúp Mục Nhiễm Tranh giấu sự thật Lê Thấm Thấm ở trong nhà Mục Nhiễm Tranh, nhưng điều đó không có nghĩa là cô sẽ ủng hộ Mục Nhiễm Tranh và Lê Thấm Thấm ở bên nhau.
Vì chuyện đợt trước Lê Thấm Thấm hết lần này đến lần khác gài bẫy quyến rũ Ôn Khanh Mộ, đến bây giờ Tô Lạc Ly nghĩ lại vẫn thấy rùng mình.
“Cô nghĩ đi đâu thế? Sao tôi có thể quen với Lê Thấm Thấm được chứ!”
Mục Nhiễm Tranh cũng cảm thấy anh với Lê Thấm Thấm không có khả năng, Lê Thấm Thấm là người phụ nữ đã quyến rũ chú của anh.
“Tốt nhất là thế! Vậy tôi hỏi anh, anh tìm nhẫn làm gì?”
“Không làm gì cả được không? Là tôi đột nhiên nghĩ ra, chiếc nhẫn đắt như vậy, nếu bất cẩn bị ai lấy đi mất thì tôi lỗ to rồi.”
Giải thích như vậy cũng hợp lý, nhưng Tô Lạc Ly cứ cảm thấy Mục Nhiễm Tranh có vẻ đang giấu cô chuyện gì đó.
Dù sao thì hỏi cũng không được nên thôi không hỏi nữa.
Sau khi Tô Lạc Ly đi, Mục Nhiễm Tranh lại rơi vào phiền não. Một trăm nghìn, anh đi đâu kiếm một trăm nghìn bây giờ?
Anh vội cầm điện thoại lên đọc tin nhắn của Lê Thấm Thấm gửi đến.
“Bây giờ tôi cảm thấy tranh tôi vẽ chắc là đủ rồi, bên phía nhà xuất bản anh lo liệu thế nào rồi?”
“Bên phía nhà xuất bản sắp bàn bạc ổn thỏa rồi, giờ đang giúp cô thương lượng vấn đề nhuận bút.” Mục Nhiễm Tranh chỉ đành nói dối, anh không muốn nói với Lê Thấm Thấm rằng một trăm nghìn đang gây khó khăn cho Ảnh đế là anh đây.
“Vậy thì tốt quá, nhưng chỉ cần đối phương chịu xuất bản thôi, không có nhuận bút cũng không sao.”
“Vậy sao được chứ, bây giờ cô là họa sĩ rồi, sao có thể không cần nhuận bút được. Chẳng những cần nhuận bút mà còn muốn tranh thủ cho cô nhiều hơn đấy, đợi tin tốt của tôi đi.”
“Vậy tôi sẽ im lặng chờ tin tốt của anh!”
Đêm nay Mục Nhiễm Tranh trằn trọc không ngủ được, quả thực mấy ngày qua Lê Thấm Thấm rất chăm chỉ, nếu cuối cùng không giải quyết ổn thỏa chuyện này thì chắc chắn Lê Thấm Thấm sẽ rất thất vọng.
Cô vốn là một cô gái bất cần rồi, nếu cứ tiếp tục thế này thì có thể cuộc đời cô thật sự bị hủy hoại mất.
Cũng không biết tại sao mà Mục Nhiễm Tranh lại cảm thấy mình như trở thành đấng cứu thế của Lê Thấm Thấm, nhất định phải kéo cô lại đúng hướng.
Sáng hôm sau lúc trời vẫn chưa sáng, Mục Nhiễm Tranh đã vội vàng lái xe ra ngoài, anh về căn hộ của mình.
Vừa vào cửa đã bắt đầu tìm kiếm xung quanh, mở ngăn kéo ra, bên trong có vài chiếc đồng hồ hàng hiệu, phần lớn đều là do nhà tài trợ tặng, anh không thích mấy thứ này lắm.
Mấy cái đồng hồ này chắc là cũng có thể bán được không ít tiền, anh lấy vài cái đáng giá rồi lái xe đến một cửa tiệm đồng hồ thu mua đồng hồ cũ.
Vì lo sẽ bị người ta nhận ra nên anh đeo kính râm, còn thay một bộ đồ vô cùng bình thường.
Trong cửa tiệm đồng hồ không nhiều người nhưng cũng có vài khách hàng, anh vừa vào cửa thì có một nhân viên nữ đi tới.