Chương
Trên mặt Thành Du có mấy vết máu bầm, Lê Thấm Thấm nhìn thấy cũng phải giật mình.
“Cô bé, cô tìm ai vậy?”
“Chào anh, tôi là tác giả của quyển truyện này, anh là biên tập của tôi sao?” Lê Thấm Thấm lấy quyển truyện tranh của mình ra.
Thành Du tất nhiên có thể nhận ra quyển truyện tranh này, anh ta đảo tròng mắt.
“Cô tìm tôi có chuyện gì vậy? Mục Nhiễm Tranh tới một chuyến, đánh tôi thành như vậy thì thôi, cô lại còn tới tìm tôi! Các người có bệnh à? Hợp đồng cũng ký xong rồi, ngôi sao lớn như Mục Nhiễm Tranh còn thiếu chút tiền đó sao?”
“Anh hiểu nhầm rồi, tôi không phải tới đòi tiền, chỉ muốn biết chuyện gì đã xảy ra thôi.” Lê Thấm Thấm ngồi đối diện Thành Du, “Bởi vì quyển sách này là do Mục Nhiễm Tranh bàn bạc với anh, cho nên tôi không biết gì về chuyện trong đó.”
“Được rồi, vậy cô muốn biết chuyện gì?”
“Tiền nhuận bút cho quyển sách này của tôi thật sự là năm mươi nghìn à?” Lê Thấm Thấm tìm hiểu qua trên mạng, cảm thấy năm mươi nghìn này vô cùng kỳ lạ.
Thành Du lập tức cười ha hả, “Năm mươi nghìn tiền nhuận bút à? Cô đang nói đùa sao?”
“Không phải vậy sao?” Lê Thấm Thấm nhìn Thành Du, không hiểu.
“Chẳng lẽ Mục Nhiễm Tranh nói với cô, quyển sách này xuất bản chẳng những không tốn tiền, nhà xuất bản còn trả cho cô năm mươi nghìn tiền nhuận bút à?” Thành Du đại khái đã hiểu rõ.
Lê Thấm Thấm im lặng.
“Cô gái à, tôi không giấu gì cô, cô cứ ra ngoài hỏi thăm xem, bây giờ nhà xuất bản làm ăn không tốt, các họa sĩ và nhà văn không có danh tiếng như cô đều phải tự trả tiền xuất bản, đừng nói không có tiền nhuận bút, cô còn phải trả tiền cho chúng tôi đấy!”
Tim Lê Thấm Thấm như bị xé nát.
Cô ta tưởng mình vẽ tốt, cho rằng nhà xuất bản đánh giá rất cao về mình nhưng đó chỉ là suy nghĩ của cô ta mà thôi.
“Còn về quyển sách mới của Mục Nhiễm Tranh thì sao?”
Thành Du quan sát Lê Thấm Thấm từ trên xuống dưới. Cô gái này trông rất xinh, nhìn cách ăn mặc trang điểm cũng không giống con nhà nghèo mà giống với một cô chủ giàu có hơn.
“Cô và Mục Nhiễm Tranh có quan hệ thế nào?”
“Chúng tôi chỉ là bạn bè thôi, anh đừng hiểu nhầm, chúng tôi chỉ là bạn bè đơn thuần.”
“Chỉ là bạn bè đơn thuần à? Tôi thấy không đơn giản như vậy đâu. Tôi nói thật cho cô biết, tôi đòi Mục Nhiễm Tranh một trăm ngàn để xuất bản quyển sách này nhưng không biết tại sao cậu ta đường đường là một ảnh đế, không ngờ không lấy ra nổi một trăm ngàn. Vì vậy tôi lại nói với cậu ta, nếu cậu ta bằng lòng xuất bản một quyển sách ở nhà xuất bản chúng tôi thì có thể miễn chi phí cho cô.”
Lê Thấm Thấm đã đoán được phần nào, nói chung truyện tranh của mình có liên quan với sách của Mục Nhiễm Tranh.
“Đương nhiên, tôi sẽ không trả tiền nhuận bút cho cậu ta. Thỏa thuận giấy trắng mực đen đã ký xong, không ai có thể chối cãi được!”
Thành Du không nói cho Lê Thấm Thấm biết, chính nhờ vậy mà anh ta ngồi lên được vị trí chủ nhiệm này.
“Nhưng như vậy quá bất công! Sách của Mục Nhiễm Tranh bán chạy như vậy, chắc chắn không chỉ trị giá một trăm nghìn chứ?”