Chương
Vốn dĩ Mục Nhiễm Tranh đã gửi gắm tất cả hy vọng của mình vào Tô Lạc Ly, nhưng bây giờ xem ra mọi thứ chỉ là ảo tưởng.
Tô Lạc Ly không muốn biện hộ bất cứ điều gì cho bản thân, ngay từ đầu cô cũng rất phản đối, cô cảm thấy cho dù không cho Mục Nhiễm Tranh và Lê Thấm Thấm đến với nhau thì cũng không cần nhất quyết sắp xếp cho Phương Đóa ở bên anh…
Nhưng sau đó, không biết chuyện gì xảy ra mà Ôn Khanh Mộ đã thuyết phục được cô.
“Hắc Thổ, nếu như anh có thể đảm bảo không yêu đương với Lê Thấm Thấm thì tôi có thể thử giúp anh thuyết phục chú của anh. Anh và Lê Thấm Thấm thật sự không được đâu, anh cũng biết trước đây cô ta đã làm những chuyện gì mà.”
Chính vì trước đây Lê Thấm Thấm đã vắt óc để nghĩ cách ở bên Ôn Khanh Mộ nên mới khiến Tô Lạc Ly có ấn tượng rất xấu về Lê Thấm Thấm.
Hầu hết phụ nữ đều có thái độ thù địch rất sâu sắc với đối thủ của mình.
Lúc đầu Mục Nhiễm Tranh không nói gì, anh biết chuyện này đã không còn cách nào có thể cứu vãn, cho dù hiện tại Tô Lạc Ly ra mặt thì có lẽ cũng không có ý nghĩa gì lớn.
Thật lâu sau, cuối cùng anh cũng lên tiếng.
“Lạc Ly, nếu trước đây Tô Nhược Vân không dụ dỗ Mộ Dung Dịch, sau đó cô kết hôn với Mộ Dung Dịch thì liệu cô có hạnh phúc không? Cô có thể tưởng tượng được mình sẽ trải qua cuộc sống như thế nào không?”
Tô Lạc Ly chỉ cảm thấy trái tim mình như bị thứ gì đó châm vào, vô cùng đau đớn.
Nếu như trước đây Tô Nhược Vân không đến phá rối thì chắc hẳn cô và Mộ Dung Dịch đã kết hôn rồi.
Thật ra cô vẫn luôn rất rõ rằng mình cũng không có tình cảm sâu đậm với Mộ Dung Dịch như vậy, bởi vì người nhà sắp xếp nên cô không thể không ở bên Mộ Dung Dịch.
Nếu như kết hôn, cô cũng khó có thể tưởng tượng được cuộc sống của mình sẽ như thế nào, tóm lại là sẽ không hạnh phúc.
“Nhưng nếu lúc cô yêu chú tôi mà tất cả mọi người đều phản đối hai người, cô không thể không rời xa chú tôi, thì cô sẽ thế nào?”
Hai câu “nếu như” của Mục Nhiễm Tranh khiến Tô Lạc Ly không nói được lời nào, chỉ cảm thấy lồng ngực đau dữ dội.
Tô Lạc Ly không muốn biện hộ, nếu bắt cô kết hôn với Mộ Dung Dịch thì nhất định cô sẽ không hạnh phúc, nếu cô và Ôn Khanh Mộ không được ở bên nhau thì nửa đời sau của cô chỉ có đau khổ.
Mặc dù rất nhiều người nói rằng trên đời này chẳng có ai không sống được khi rời xa ai, nhưng khi thời điểm đó thực sự đến, bạn sẽ phát hiện rằng trên thế giới này có một người mà bạn không thể rời xa.
“Hắc Thổ, tôi cùng chú anh đã trải qua rất nhiều sóng gió mới đến được với nhau, tình cảm của hai chúng tôi…”
Rốt cuộc Tô Lạc Ly cũng tìm được một câu có thể phản bác, nhưng lại bị Mục Nhiễm Tranh cắt ngang.
“Không phải câu chuyện tình yêu nào cũng giống như của hai người, rất nhiều cặp đôi đã trải qua sóng gió, nhưng cũng có cặp đôi yên bình bên nhau. Lê Thấm Thấm là cô gái đầu tiên mà tôi thích.”
Mục Nhiễm Tranh nhìn ra ngoài cửa sổ bằng ánh mắt sâu xa, trong đầu hiện lên gương mặt thuần khiết của Lê Thấm Thấm.
“Bởi vì chưa từng tiếp xúc với cô ấy nên mới không biết về cô ấy. Thật ra cô ấy là một cô gái rất đáng thương, bởi vì mẹ ruột mất rất sớm nên đã khiến cô ấy trở thành một đứa trẻ nổi loạn. Cô ấy trông có vẻ là một cô gái hư hỏng nhưng trong lòng lại là một cô gái rất lương thiện.”