Chương
Mục Nhiễm Tranh cũng nở nụ cười ngốc nghếch, “Lạc Ly, diện mạo của tôi không bị biến dạng chứ?”
Vấn đề này khiến Tô Lạc Ly sửng sốt, cô nhìn chằm chằm vào miếng băng gạc trên mặt Mục Nhiễm Tranh, lập tức nở nụ cười, “Vẫn đẹp trai!”
“Vậy thì tôi yên tâm rồi.” Mục Nhiễm Tranh thở phào nhẹ nhõm.
Làm một ngôi sao đương nhiên phải rất chú trọng đến nhan sắc của mình, trong giới này, giá trị nhan sắc có thể quyết định được rất nhiều chuyện.
Một lát sau thì Ôn Khanh Mộ tới, anh ngồi ở mép giường, vẻ mặt vẫn nghiêm túc.
“Nhiễm Tranh, bố cháu bảo chú nói với cháu rằng…”
Tô Lạc Ly vội vàng kéo cánh tay của Ôn Khanh Mộ, Mục Nhiễm Tranh vừa mới tỉnh lại, có vẻ như đây không phải lúc nói cho anh biết những chuyện này.
“Không sao, nó đã là người trưởng thành rồi, nếu ngay cả một chút này mà cũng không chịu nổi thì nó không xứng bước vào cửa nhà họ Mục.” Ôn Khanh Mộ vẫn cố tình muốn nói.
“Chú à, chú có lời gì thì cứ nói thẳng đi ạ.”
“Bố cháu nói ‘Dù có quỳ thì cũng phải đi hết con đường mà mình đã chọn, muốn về nhà thì cũng được, nhưng phải sống cho ra người’.” Ôn Khanh Mộ truyền đạt lại lời của Mục Như Thần cho Mục Nhiễm Tranh nghe, “Cháu là đàn ông thì nên làm chút chuyện mà đàn ông làm, nhà họ Mục sẽ không giúp cháu, chú cũng sẽ không giúp cháu. Chẳng phải cháu nói mình đã trưởng thành rồi sao? Vậy thì tự đi gây dựng sự nghiệp đi.”
Mục Nhiễm Tranh nhìn thẳng về phía trước, anh không lên tiếng, trong lòng vẫn đang suy nghĩ rất nhiều chuyện.
Trong thời gian nằm viện, hầu như đều là Tô Lạc Ly đến đây chăm sóc anh, không có ai trong nhà họ Mục tới cả.
Vụ tai nạn xe khiến Mục Nhiễm Tranh bị thương một tay và một chân, đầu bị va đập nên dẫn tới chấn động não nhẹ, nhưng không nghiêm trọng lắm.
Anh nằm trên giường suốt hơn một tháng mới có thể xuống giường.
Tô Lạc Ly còn hai con trai ở nhà, hơn nữa còn có Ôn Khanh Mộ nên cô không thể ở bệnh viện suốt hai tư tiếng được.
Hầu hết thời gian đều là y tá ở đó.
Theo thời gian, tâm trạng của Mục Nhiễm Tranh cũng tốt lên rất nhiều, còn có thể nói đùa với y tá.
“Ảnh đế, hôm nay có thể xuống giường rồi à?”
“Đúng vậy, cứ nằm trên giường mãi, cả người đều sắp cứng đờ luôn rồi.”
Y tá đưa cho anh một đôi nạng, “Lúc này đừng thể hiện nữa, cẩn thận ngã đấy, nếu ngã một phát thì anh cũng đừng cần chân nữa.”
Mục Nhiễm Tranh nhận lấy nạng, ban đầu dùng thì không tiện lắm, nhưng chỉ một lát sau đã có thể dùng thành thạo.
Nghĩ đến việc cả tháng nay mình đều không xuống giường, cũng không cạo râu, chắc chỉ như vậy thôi mà đã khiến anh biến thành một ông chú rồi, anh tự chạm vào mà cũng cảm thấy rất không thoải mái.
Nghĩ đến đây, Mục Nhiễm Tranh chống nạng vào toilet, anh vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy mình trong gương!