Chương
“Cậu đừng đùa, cậu bán nhà rồi thì sống ở chỗ nào? Cậu đã bị bố cậu đuổi ra khỏi nhà rồi, lại không thể về. Một khi bán nhà, cậu sẽ không còn nhà để về đâu!”
“Không sao, sau đó tôi sẽ thuê phòng, có lẽ cửa hàng của chúng ta cũng có thể kiếm tiền.”
Phùng Khiêm lải nhải một hồi, anh ta biết rằng mặc dù thị trường điện ảnh hiện tại là một thị trường lớn, nhưng cũng có rất nhiều người thua lỗ!
Nhỡ may họ thua lỗ thì đúng là vốn liếng xương máu một đi không trở lại!
Phùng Khiêm nói rằng anh ta sẽ tiếp tục nghĩ cách sau đó liền rời đi, Mục Nhiễm Tranh nhắm đến đến nhà của mình.
Trước mắt thứ đáng giá nhất của anh ta cũng chỉ có căn nhà này thôi, cũng chỉ có căn nhà này mới có thể đổi tiền về cho anh ta.
Tìm hiểu trên mạng biết được giá thị trường của căn nhà hiện tại anh ta đang ở có thể lên tới bốn mươi triệu.
Nếu chi phí của bộ phim có thể được giảm bớt xuống thì số tiền này cũng hòm hòm rồi.
Nghĩ vậy, Mục Nhiễm Tranh dọn dẹp nhà của mình, chụp vài tấm ảnh rồi đăng lên mạng, anh ta không tìm môi giới vì anh ta tìm biết giá cả. Nếu căn nhà này của bản thân giao dịch thành công thì phí cho môi giới rất cao, có thể tiết kiệm được ít nào thì tiết kiệm.
Tô Lạc Ly mấy ngày nay không liên lạc với Mục Nhiễm Tranh, cô muốn để cho Mục Nhiễm Tranh bình tĩnh lại.
Phùng Khiêm vẫn không nhịn được mà nói chuyện này với Tô Lạc Ly, bởi vì trong mắt anh ta, bây giờ chắc chỉ có Tô Lạc Ly mới có thể giúp đỡ Mục Nhiễm Tranh.
Mục Nhiễm Tranh buổi sáng mới dắt chó đi dạo về, vừa ăn sáng xong liền nghe thấy tiếng chuông cửa, còn tưởng có người đến xem nhà, nhưng vừa mở cửa đã thấy Tô Lạc Ly.
Hai người im lặng ngồi trên sofa.
Cuối cùng, Tô Lạc Ly lên tiếng trước, “Nghe nói anh chuẩn bị quay một bộ phim?”
Mục Nhiễm Tranh mỉm cười, “Chỉ thử xem sao thôi.”
“Rất tốt, dám thử chính là tiến bộ lớn nhất, quay một bộ phim chắc cần rất nhiều tiền đầu tư đúng không? Tôi đầu tư cho anh, thế nào?”
Mục Nhiễm Tranh lắc đầu cười, “Không cần đâu, tôi sẽ tự mình tìm cách.”
“Tôi không dùng tiền của chú anh, là dùng tiền của mình, hơn nữa cũng không phải tôi cho anh tiền, sau này kiếm được tiền anh vẫn phải chia hoa hồng cho tôi.” Tô Lạc Ly nói rất nhẹ nhàng.
Vì chuyện lần trước mà Mục Nhiễm Tranh vẫn còn chút khúc mắc với Tô Lạc Ly, cho dù Tô Lạc Ly dùng tiền của mình, anh ta cũng sẽ cảm thấy không thoải mái.
“Tôi muốn dùng năng lực của mình để chứng minh rằng tôi có thể. Tôi không cần giúp đỡ.”
“Hắc Thổ, sao anh lại ngoan cố như vậy? Tôi đã nói rồi, tôi đầu tư! Cũng không phải là cho không anh, dù gì thì cũng tốt hơn bán nhà đúng không?”
Mục Nhiễm Tranh đột nhiên nhìn Tô Lạc Ly, “Làm sao cô biết chuyện tôi muốn bán nhà?”
Tô Lạc Ly lập tức che miệng lại, cô nhớ rằng Phùng Khiêm đã từng dặn dò rằng không được nói là Phùng Khiêm nói cho cô biết chuyện này.
“Anh Khiêm đã nói với cô đúng không? Cô về đi, Lạc Ly, tôi rất tốt, tự tôi sẽ nghĩ cách.”
“Hắc Thổ, anh bảo tôi phải nói anh như thế nào đây?”
“Cô không cần nói gì cả, tôi biết cô có lòng tốt, nhưng tôi chỉ muốn chứng minh bản thân tôi có thể làm được, cô về đi.” Mục Nhiễm Tranh lạnh lùng ra lệnh đuổi khách.