Chương
“Cậu có bị ấm đầu không? Trước kia chương trình truyền hình thực tế mang lại cho cậu độ nổi tiếng ra sao! Sau này cậu không quay, đùa cái mẹ gì vậy, tiền tới tay mà không kiếm sao? Cậu có biết bây giờ giá tiền quay chương trình truyền hình thực tế cao cỡ nào không! Cậu có thù với tiền hả?”
Phùng Khiêm vẫn là Phùng Khiêm hồi xưa.
“Tôi nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện, tôi cảm thấy không cần thiết phải quay chương trình truyền hình thực tế, sau này có kịch bản hay tôi sẽ quay phim, tôi gặp được kịch bản hay, chúng ta sẽ tự kêu gọi đầu tư để quay phim, tôi muốn tách hoàn toàn cuộc sống ra khỏi công việc.”
Trước kia Mục Nhiễm Tranh cảm thấy mình sinh ra để làm thần tượng, nên sống trên màn ảnh, được vạn người theo đuổi tâng bốc, mãi mãi đứng giữa hoa tươi và tiếng vỗ tay.
Nhưng trải qua lần này anh phát hiện không có hoa tươi và tiếng vỗ tay mãi mãi, anh hi vọng mọi người thích anh không phải vì anh đẹp trai, cũng không phải vì anh hài hước, càng không phải vì anh có thể khiến người khác vui vẻ, mà là vì anh là diễn viên, anh diễn ra được nhân vật mà mọi người thích.
Anh thực sự cảm nhận được diễn viên chỉ là nghề nghiệp của anh mà thôi, không phải là toàn bộ cuộc sống.
Lời nói của Mục Nhiễm Tranh khiến Phùng Khiêm hơi bất ngờ, anh ta dường như có thể cảm nhận được, sau khi trải qua lần này, Mục Nhiễm Tranh đã thực sự trưởng thành hơn.
“Anh Khiêm, tôi dự định như vậy đấy, sau này anh cũng có thể dẫn dắt người mới, không cần chỉ quản lý một mình tôi, như vậy cũng có thể kiếm thêm đôi chút.”
Trước kia Mục Nhiễm Tranh có thể mang lại cho Phùng Khiêm thu nhập hậu hĩnh, chỉ quản lý một mình anh là Phùng Khiêm đã có thể kiếm được đầy túi rồi.
Nhưng nếu Mục Nhiễm Tranh chỉ quay phim điện ảnh và phim truyền hình thì thu nhập chắc chắn sẽ giảm xuống.
“Mẹ nó! Cậu có ý gì? Cậu nghĩ anh Khiêm là loại người nhận tiền không nhận người đúng không? Hai ta là người đã trải qua sóng gió, nếu cậu đã nói như vậy thì tôi cũng không có ý kiến gì, vừa hay tôi cũng cần ở bên vợ con nhiều hơn, chị dâu cậu có ý kiến với tôi lắm đấy!”
Mục Nhiễm Tranh nhìn về phía Phùng Khiêm, cảm thấy trong lòng rất ấm áp.
“Tôi nói cho cậu biết, những người bây giờ gọi điện thoại cho tôi đều là những người trước kia tôi gọi điện thoại cho bọn họ, bọn họ ai cũng không nhận hoặc chỉ nghe cho có lệ! Lần này tôi cũng sẽ để bọn họ nếm thử cảm giác lúc trước của tôi! Hừ, vừa hay cậu không nhận chương trình truyền hình thực tế, ông đây không hầu hạ bọn họ nữa!”
Trước đó Phùng Khiêm cũng trải qua một khoảng thời gian vô cùng tăm tối.
“Nhiễm Tranh, tiếp theo cậu có kế hoạch gì?”
“Khi chúng ta quay phim, tôi cảm thấy rất mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một khoảng thời gian để tĩnh tâm lại, tôi muốn đi nước ngoài du học.”
Nghe thấy mấy chữ “đi nước ngoài du học”, Phùng Khiêm lập tức cười ha hả.
“Cậu? Đi nước ngoài du học? Cậu làm tôi buồn cười chết mất!”
Đối với Mục Nhiễm Tranh của trước kia mà nói, đây quả thực là chuyện cười rụng răng.
“Anh đừng cười, tôi nói thật đấy, tuy bộ phim này của chúng ta đạt được thành công lớn, nhưng tôi xem ba lần cũng nhận ra không ít vấn đề, còn rất nhiều chỗ cần cải thiện, tôi ra nước ngoài học tập cũng trau dồi thêm kiến thức, vừa chơi vừa học.”
“Như thế cũng được, nhưng tôi cứ cảm thấy chuyện kiểu như du học chẳng có tí liên quan nào với cậu, ha ha ha ha.” Phùng Khiêm lại cười sặc sụa.
“Dạo này anh đừng sắp xếp công việc, anh cũng về nhà với chị dâu đi, hai chúng ta đều nghỉ ngơi một thời gian.”
“Như vậy cũng tốt, dù sao trước đó kiếm một món tiền lớn cũng đủ tiêu.”