Chương
Mục Nhiễm Tranh vẫn chọn nói dối, anh nghĩ nếu như nói với Lê Thấm Thấm rằng anh gặp tai nạn vì cuộc điện thoại này thì chắc cô sẽ khó chịu lắm đây?
Lê Thấm Thấm nghe thấy Mục Nhiễm Tranh giải thích hời hợt như vậy thì bỗng òa khóc.
Khi đó cô vừa đến nước Anh không lâu, đó là thời điểm cô buồn nhất.
Bởi vì tiếng Anh quá kém nên cô không thể giao tiếp với mọi người, bên cạnh toàn là những người xa lạ, đến từ các quốc gia khác nhau, không quen môi trường sống và đồ ăn ở đây.
Khi đó cô vô cùng tuyệt vọng, cô cũng rất nhớ Mục Nhiễm Tranh, cô rất muốn hỏi anh rằng ngày đó anh hẹn cô để làm gì.
Cô cũng biết Mục Nhiễm Tranh sắp kết hôn, nhưng trong lòng cô vẫn không buông bỏ được anh, thế là cô cho mình một cơ hội cuối cùng, cô tự nói với bản thân rằng cô chỉ gọi cho anh một cuộc thôi, chỉ một cuộc thôi.
Lúc gọi điện thoại là vào buổi tối theo giờ nước Anh, cô cầm điện thoại mà tay cứ run rẩy mãi.
Nhưng điện thoại mãi không kết nối được, tối hôm đó cô cảm nhận được sự độc ác của cả thế giới.
“Khóc cái gì chứ?” Mục Nhiễm Tranh bước lên phía trước ôm Lê Thấm Thấm vào lòng.
Lê Thấm Thấm nép vào lòng Mục Nhiễm Tranh khóc to hơn.
Hơn nửa năm qua không ai biết cô cố gắng cỡ nào, vượt qua kiểu gì.
“Vì sao không nghe điện thoại của em? Vì sao?” Lê Thấm Thấm vừa khóc vừa đấm vào ngực Mục Nhiễm Tranh.
Mục Nhiễm Tranh chỉ đứng yên không nhúc nhích, anh không biết phải trả lời câu hỏi của Lê Thấm Thấm như thế nào.
Lê Thấm Thấm khóc một hồi lâu, cô ngước đôi mắt ngân ngấn nước nhìn Mục Nhiễm Tranh, “Sao anh lại tới đây?”
“Em có muốn ăn chút gì không? Anh đói rồi.” Mục Nhiễm Tranh nói sang chuyện khác.
Lê Thấm Thấm dẫn Mục Nhiễm Tranh đi đến một nhà hàng, có vẻ Lê Thấm Thấm thường xuyên đến nhà hàng này ăn cơm nên cô rất quen ông chủ và phục vụ ở đây.
Có lẽ nhà hàng này ở tầm trung trở lên, mức tiêu dùng ở nước ngoài tương đối cao.
Hai người tìm một vị trí cạnh cửa sổ rất yên tĩnh.
Lê Thấm Thấm Tranh chọn món giúp Mục Nhiễm, cô toàn gọi những món ngon nhất ở đây nên giá cao hơn hẳn.
“Em không mời anh ăn cơm đâu.” Lê Thấm Thấm vẫn xụ mặt, móc từ trong túi ra một tấm thẻ, “Dùng thẻ nhân viên sẽ được giảm hai mươi phần trăm, lát nữa anh cầm cái này đi tính tiền.”
“Em thường xuyên đến đây ăn cơm à?”
Lê Thấm Thấm quay mặt đi không nhìn Mục Nhiễm Tranh, “Em làm thuê ở chỗ này, ai làm ở đây cũng có thẻ nhân viên hết.”
“Làm thuê?” Mục Nhiễm Tranh cảm thấy hơi ngạc nhiên, không ngờ Lê Thấm Thấm được nuông chiều từ bé mà ra nước ngoài cũng phải đi làm thuê, hơn nữa còn là làm phục vụ.
“Có gì mà phải ngạc nhiên!” Lê Thấm Thấm không giải thích thêm.
Sau đó hai người không nói gì nữa, Lê Thấm Thấm nhìn ra ngoài cửa sổ còn Mục Nhiễm Tranh nhìn Lê Thấm Thấm.