Chương
“Anh nhìn hai mí của em này!” Lê Thấm Thấm sát lại gần Mục Nhiễm Tranh, chỉ vào mắt mình, “Chắc chắn hai mí của cô ấy không đẹp bằng em đúng không? Nhìn mắt em nữa này, mắt em có hồn đến vậy, có hồn hơn cô ta nhiều đúng không? Còn mũi, miệng em nữa, anh quan sát cho kỹ đi!”
Mục Nhiễm Tranh cười tươi hơn.
“Anh đừng cười nữa! Em đang nghiêm túc lắm đấy!” Lê Thấm Thấm là cô gái quan tâm đến vẻ bề ngoài của mình, đặc biệt là không thể thua tình địch của mình được!
Đã thua người rồi mà đến nhan sắc cũng thua thì thôi cô đừng sống nữa!
Mục Nhiễm Tranh vẫn bình tĩnh tự nhiên trả lời: “Giống nhau thật mà.”
Lê Thấm Thấm không thể nhịn được nữa, cô vỗ đùi mình thật mạnh.
“Vợ anh đâu có ở đây, dù anh thấy vợ mình đẹp hơn em thì anh nói dối lừa em cũng được mà! Sao anh lại vậy cơ chứ!”
“Giống nhau mà, bảo anh phải so thế nào?”
“Sao lại giống nhau được?” Lê Thấm Thấm sắp phát điên rồi.
“Em bảo anh phải so em với em, đương nhiên là giống nhau rồi.”
“Cái gì mà so em với em…” Lê Thấm Thấm nói được một nửa rồi không nói nữa, cô quay đầu ngạc nhiên nhìn Mục Nhiễm Tranh, “Ý anh là sao?”
“Ý trên mặt chữ.”
Mặt Lê Thấm Thấm lập tức đỏ như mây hồng.
Em bảo anh phải so em với em, đương nhiên là giống nhau rồi.
Lê Thấm Thấm phân tích câu này thật kỹ, chẳng lẽ ban nãy người mà Mục Nhiễm Tranh nói là mình?
Cô che gương mặt đã nóng ran, chẳng lẽ là vậy thật?
Không không không, không thể tự đa tình được!
Lê Thấm Thấm hắng giọng nói: “Anh đang nói gì vậy? Em không hiểu lắm, trời không còn sớm nữa, em phải về trường.”
Nói rồi cô mở cửa định xuống xe nhưng lại bị Mục Nhiễm Tranh nắm cánh tay lại.
“Anh không kết hôn.”
Lê Thấm Thấm chỉ thấy tim mình vọt lên đến cổ họng!
Không kết hôn, anh không kết hôn thật à?
“Bài post Weibo tuyên bố muốn kết hôn với Phương Đoá không phải do anh đăng mà là người trong nhà sắp xếp, khoảng thời gian đó anh bị giam lỏng. Hôm đó không phải anh cố tình lỡ hẹn mà là lúc anh đang đợi em thì chú anh chợt đến bắt anh đi…”
Lê Thấm Thấm chợt xoay người lại nhào vào lòng Mục Nhiễm Tranh, ôm chặt cô Mục Nhiễm Tranh.
“Có phải hôm đó anh định tỏ tình với em không? Phải không? Phải không?”
Hiển nhiên cô hơi phấn khích, rõ ràng lúc trước đã tự nói với mình rằng đừng suy nghĩ lung tung nữa, đừng tự đa tình nhưng giờ phút này cô vẫn không thể kiểm soát được mình!
Cái ôm ập đến bất ngờ làm Mục Nhiễm Tranh cũng ngạc nhiên, đây mới là Lê Thấm Thấm!
“Ừ…”
“Em biết mà! Biết ngay mà!” Lê Thấm Thấm phấn khích cực kỳ, ôm Mục Nhiễm Tranh không chịu buông, hoàn toàn không quan tâm hai người vẫn đang ở trong xe.