Chương
Ôn Khanh Mộ nằm cạnh Tam Tam, động tĩnh lớn như vậy mà thằng nhóc thối cũng không tỉnh.
Đây là con trai anh, con trai của anh và Tô Lạc Ly.
Anh đưa tay sờ khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm của cậu nhóc, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn không có biểu cảm gì, anh chưa bao giờ quan sát kỹ cậu nhóc thế này, bây giờ nhìn mới thấy cậu bé thật sự rất giống anh, giống như phiên bản thu nhỏ của anh vậy.
Anh bỗng cảm thán cuộc đời thật sự rất vĩ đại, có thể khiến trên thế giới này có thêm một “anh” khác.
Ôn Khanh Mộ ghé sát vào mặt Tam Tam, hôn nhẹ lên mặt cậu.
Trước đây anh luôn thấy Tô Lạc Ly hôn con trai như vậy, nhưng anh chưa bao giờ làm thử.
Tam Tam bị đánh thức bởi tiếng chim hót trước bệ cửa sổ vào buổi sáng sớm, tiếng chim ríu rít khiến cậu rất khó chịu, cậu dụi mắt ngồi dậy nằm nhoài bên bệ cửa sổ ngắm chim. Chim ở đây không hề sợ người nên không bay đi, ngược lại còn rất tò mò nhìn cậu.
Lát sau chú chim bay đi, lúc này Tam Tam mới phát hiện bố đang nằm ngủ bên cạnh mình.
Cậu nhìn chằm chằm bố rất lâu, phát hiện râu bố lại mọc rồi.
Ôn Khanh Mộ mở mắt, hai bố con nhìn nhau một lúc không ai nói gì.
“Mẹ đâu bố?” Tam Tam chưa bao giờ ngủ riêng cùng Ôn Khanh Mộ, có vẻ cậu không quen lắm, cậu cũng rất hiếm khi ở một mình với Ôn Khanh Mộ, câu mà cậu nói với anh nhiều nhất là “Mẹ đâu bố?”.
“Mẹ đi nơi khác rồi.”
“Đi đâu ạ?”
“Mấy ngày nữa con sẽ được gặp mẹ.”
“Ồ.”
Tam Tam thấy miếng băng gạc quấn trước ngực và trên mặt Ôn Khanh Mộ thì chỉ vào đó.
“Bố bị thương ạ?”
“Ừ.”
“Có đau không?”
“Không đau.”
“Bố nói dối, lần trước con bị kéo cứa vào ngón tay, chảy một chút máu thôi đã rất đau rồi.”
“Tam Tam, con là đàn ông, đàn ông thì không nên kêu đau, cho dù rất đau cũng phải nói với người khác rằng không đau.”
Tam Tam chớp đôi mắt to của mình vài lần, đôi mắt sáng như ban mai lướt qua một tia nghi hoặc.
“Nhưng mẹ nói con là trẻ con, con là bé trai chứ không phải đàn ông.”
“Khi con rời khỏi bố mẹ thì con sẽ là đàn ông.”
“Thôi được rồi.”
Cuộc trò chuyện của hai bố con vô cùng nhạt nhẽo, không ai có bất kỳ biểu cảm hay giọng điệu gì.
Bốn mắt nhìn nhau, ngay cả một đứa trẻ ba tuổi như Tam Tam cũng cảm nhận được bầu không khí gượng gạo.
“Dậy thôi, con có thể chơi ba ngày ở đây, ba ngày nữa bố sẽ đưa con đi gặp mẹ.”
Mặc dù Ôn Khanh Mộ nói “chơi”, nhưng cậu bé không hề cảm thấy vui vẻ, vì khi bố cậu nói chữ “chơi” cảm giác như đang chịu hình phạt.