Chương
Tóm lại cậu không thể để chuyện này xảy ra, cậu muốn cứu chị gái nhưng quyết không thể hy sinh Tam Tam!
Mà lúc này, Ôn Khanh Mộ lên đường từ khi trời còn chưa sáng đã đến Dark Mountain.
Tam Tam nhìn xung quanh, bốn bề bị sương mù màu đen dày đặc bao phủ khiến cậu rất khó chịu.
Vì đi cả đoạn đường dài nên người Ôn Khanh Mộ đã phủ đầy sương, vết thương trên người anh vẫn chưa lành hẳn, lại phải cõng Tam Tam cả chặng đường, khi đến Dark Mountain anh cũng thấm mệt.
“Mẹ ở đây sao bố? Không khí ở đây ô nhiễm nghiêm trọng quá.”
Ôn Khanh Mộ căng thẳng cả chặng đường bị lời này của con trai làm cho bật cười: “Con còn biết ô nhiễm không khí nữa hả?”
“Mẹ nói cho con đó, mẹ nói không khí ô nhiễm phải đeo khẩu trang, ở đây không thích như nhà ông bà nội. Khu nhà ông bà nội không bị ô nhiễm.”
Ôn Khanh Mộ sờ đầu con trai, anh ngồi xổm xuống, lấy từ trong túi ra một sợi dây chuyền đeo vào cổ Tam Tam.
Tam Tam nâng mặt dây chuyền lên, cảm giác như đây là một chiếc răng.
“Đây là gì vậy bố?”
“Thứ này có thể bảo vệ con, khi con cảm thấy nguy hiểm thì lấy nó ra.” Ôn Khanh Mộ suy nghĩ một lúc rồi tháo cả sợi dây trên cổ mình xuống: “Cái này cất vào túi, đừng nói cho ai biết, chỉ khi con cảm thấy nguy hiểm mới được lấy ra.”
Tam Tam điều hiểu điều không gật đầu, cất sợi dây chuyền vào túi.
Đây là dây chuyền răng sói Giản Ngọc để lại, thứ này vốn rất hiếm.
Người của gia tộc Butt đã nhận được tin từ người gác cổng, chẳng mấy chốc cửa mở ra, Butt và ba con trai của mình bước tới.
Khi nhìn thấy bé trai đứng cạnh Ôn Khanh Mộ, Butt nở nụ cười hài lòng.
“Bé ngoan, lại đây ông xem nào!”
“Có gì để xem chứ! Ông chưa thấy trẻ con bao giờ à?” Tam Tam hét lên với Butt, không hiểu sao cậu lại không có ấn tượng tốt với ông già này.
Butt không hề giận mà chỉ lắc đầu: “Cháu như vậy là rất không lễ phép đó.”
Ôn Khanh Mộ kéo Tam Tam ra sau mình, cậu bé trốn sau chân anh, lặng lẽ quan sát mọi thứ.
“Vợ tôi đâu? Cô ấy thế nào?”
“Cô ấy rất ổn, bây giờ cậu đưa đứa bé cho tôi, tôi sẽ cho cô ấy ra ngoài gặp cậu.”
Ôn Khanh Mộ đột nhiên cười khẩy: “Butt, ông cho tôi là thằng đần à? Tôi giao con cho ông, ông không giao vợ tôi ra thì sao? Vợ tôi chỉ là một người bình thường, đứa bé trong bụng cô ấy cũng có sau khi tôi đã giải trừ phong ấn, không có ích gì cho các người.”
Nói xong Ôn Khanh Mộ giơ sợi dây chuyền trên cổ Tam Tam lên: “Tôi tin các người biết đây là thứ gì, tôi không tháo nó xuống, các người đừng hòng lại gần thằng bé.”
Tam Tam ôm đùi Ôn Khanh Mộ, lúc thì nhìn bố mình, lúc lại nhìn người kỳ lạ đằng kia, không hiểu bố đang nói gì lắm.
Lẽ nào hôm nay hai bố con họ đến không phải để gặp mẹ sao?
“Đưa Tô Lạc Ly ra đây.” Butt nói với Seven.
“Lẽ nào chúng ta cứ vậy thoả hiệp sao ạ?” Bruce cảm thấy như vậy rất hèn nhát.