Chương
Tam Tam vỗ cái đầu nhỏ của mình, trầm ngâm suy nghĩ.
Ôn Khanh Mộ tỏ vẻ khinh thường, “Nó thì biết cái gì! Bố nó không biết đặt tên mà nó biết chắc?”
Tô Lạc Ly liếc Ôn Khanh Mộ một cái, Ôn Khanh Mộ lập tức im bặt, bây giờ vợ là to nhất.
“Đặt là Cửu Cửu đi ạ.” Đôi mắt Tam Tam bỗng sáng bừng lên, cậu bé nhìn Tô Lạc Ly rồi nói.
“Cửu Cửu? Vì sao lại đặt là Cửu Cửu?”
“Bởi vì con là Tam Tam, con lớn hơn em gái ba tuổi.” Logic của trẻ con không thể đơn giản hơn được nữa.
“Vậy sao không đặt là Lục Lục? Ba cộng ba bằng sáu mà.” Ôn Khanh Mộ hừ lạnh một tiếng, rõ ràng anh không thích cái tên này.
Tam Tam nhìn về phía Ôn Khanh Mộ, nhìn bố mình như đang nhìn đồ ngốc, “Bởi vì còn có Tiểu Thất, sáu lớn hơn bảy!”
Mọi người trong phòng đều buồn cười, đưa mắt nhìn Ôn Khanh Mộ rồi nở nụ cười mỉa mai, chuyện ngay cả con trai cũng nghĩ ra được mà người bố như anh lại không nghĩ ra!
“Vậy nghe con đặt là Cửu Cửu, lâu dài vĩnh cửu, mẹ thích lắm.”
Tam Tam cười híp mắt.
Tô Lạc Ly nhìn con gái với vẻ mặt cưng chiều, “Cục cưng, con có tên rồi đó, anh trai đặt tên cho con là Cửu Cửu, con có thích không?”
Cô bé đang ngủ say không có phản ứng gì. Tải áp truyện hola để đọc tiếp nhé!
Ôn Khanh Mộ vênh mặt lên như đang nói có gì hay ho đâu!
Những ngày Tô Lạc Ly ở cữ, có thể nói Ôn Khanh Mộ một tấc cũng không rời cô, tâm trí anh đặt hết vào Tô Lạc Ly, còn chuyện chăm sóc Cửu Cửu giao cho Mục Chỉ Huyên, nhưng Mục Chỉ Huyên còn có trợ thủ là Tam Tam.
Mới có mấy ngày, bé Cửu Cửu lúc vừa ra đời còn nhăn nheo đã thay đổi, da tuyết như trắng, đôi mắt trong suốt sáng long lanh, lúc mỉm cười còn có lúm đồng tiền nho nhỏ, chỉ là cô bé vẫn thích khóc như trước, cho nên mọi người coi chuyện nhìn thấy lúm đồng tiền của Cửu Cửu là một chuyện rất hiếm hoi.
Buổi chiều ánh mặt trời chiếu xuống kính thủy tinh trên gác xép, khiến cả gác xép trở nên ấm áp.
Cửu Cửu ngủ say trong giường trẻ con, chẳng mấy khi cô bé không khóc không ầm ĩ mà ngủ say như vậy, Tam Tam giúp Mục Chỉ Huyên trông Cửu Cửu, vì còn nhỏ nên cũng hơi mệt, dưới ánh mặt trời cơn buồn ngủ ập tới, cậu bé liền nằm xuống giường ngủ thiếp đi.
Tô Kiêm Mặc và Daisy nhìn Cửu Cửu trong giường trẻ con với vẻ mặt thỏa mãn.
“Em thấy con bé giống chị anh hay giống anh rể hơn?” Tô Kiêm Mặc đã hỏi câu này rất nhiều lần.
Daisy nghe hoài đã hơi mất kiên nhẫn, “Này Kiêm Mặc, anh có thấy dạo này anh rất hay lải nhải không?”
“Ơ, có hả? Anh không thấy vậy, thế em nói xem Cửu Cửu giống anh rể hay giống chị anh?”
Daisy trợn mắt lắc đầu, “Anh hết thuốc chữa rồi, anh hỏi câu này mấy chục lần rồi.”
Lúc này Tô Kiêm Mặc mới ý thức được hình như mình hỏi câu này quá nhiều, bèn cười xấu hổ.
“Kiêm Mặc, hình như anh rất thích trẻ con thì phải?”
“Đúng vậy, từ nhỏ anh đã biết mình không sống được lâu, chị anh vẫn luôn dẫn dắt anh trưởng thành, tâm nguyện lớn nhất của anh là nhìn chị ấy kết hôn sinh con, cho nên cứ thúc giục chị ấy mãi. Khi đó anh thật sự rất thích trẻ con, thích sinh mệnh mới, giống như sinh mệnh mới có thể sống tiếp thay anh vậy đó.”