Chương
Tô Lạc Ly gật đầu kiên định, “Nếu không ai đó sẽ ăn thịt em mất!”
“Anh muốn ăn em ngay bây giờ!” Ôn Khanh Mộ há mồm làm bộ muốn cắn Tô Lạc Ly.
Cửu Cửu trong ngực Tô Lạc Ly bỗng thôi không bú sữa nữa, mở to mắt nhìn Ôn Khanh Mộ rồi bật cười.
“Đừng làm loạn, Cửu Cửu nhìn anh đấy!”
Lúc này Ôn Khanh Mộ mới cúi đầu nhìn Cửu Cửu trong ngực Tô Lạc Ly, “Con nhìn bố làm gì? Không chú tâm mà bú sữa đi, bố cho con biết, con chỉ được bú sữa mẹ sáu tháng thôi đấy, sáu tháng sau trả lại cho bố!”
Cô bé nhìn Ôn Khanh Mộ rồi lại bật cười, hai lúm đồng tiền nho nhỏ vô cùng đáng yêu.
“Này, con bé cười kìa, hiếm có nha! Sao Cửu Cửu lại thích bố như vậy?”
Cửu Cửu nhìn chằm chằm Ôn Khanh Mộ, ánh mắt chòng chọc đó khiến Tô Lạc Ly bỗng cảm thấy không đúng lắm!
“Nhìn cái gì vậy! Mau ăn đi!”
Nhưng dù nói gì Cửu Cửu cũng không ăn, cứ nhìn chằm chằm Ôn Khanh Mộ rồi cười.
“Thật ra bây giờ con bé chưa nhìn thấy gì cả, chủ yếu là nghe, chắc chắn là lúc em mang thai anh lải nhải quá nhiều nên con bé nhớ giọng nói của anh.”
Ôn Khanh Mộ không tin chút nào.
“Khi ở trong bụng em nó còn chưa phát triển hoàn toàn, nó có nghe thấy gì đâu mà nhớ được giọng của anh?”
“Em nói thật đấy, trong sách ghi như vậy mà, giọng nói của bố mẹ rất tốt cho quá trình phát triển của thai nhi. Sau khi con ra khỏi bụng mẹ, nó sẽ không có cảm giác an toàn, nhưng khi nó nghe thấy giọng nói quen thuộc thì sẽ tràn ngập cảm giác an toàn.”
Tô Lạc Ly thuật lại cụ thể nội dung mình đọc trong sách cho Ôn Khanh Mộ nghe.
“Hơn nữa nghe nói khi khảo sát người bố không làm tròn trách nhiệm lúc người mẹ mang thai thì thấy sau khi con sinh ra, nó sẽ không nhận bố.”
Ôn Khanh Mộ nghe thấy vậy thì vô cùng nghi ngờ, nhưng anh không phản bác lời Tô Lạc Ly nữa.
Nhân lúc Tô Lạc Ly ngủ, anh len lén chạy sang thư phòng tìm một cuốn sách cho phụ nữ có thai, đúng là nhìn thấy những gì Tô Lạc Ly nói.
Anh không khỏi cảm thấy rất thần kỳ.
Anh bắt đầu thử con gái liên tục, quả thực như thế, dường như Cửu Cửu vô cùng say mê Ôn Khanh Mộ, bình thường cô bé đang khóc rất dữ dội, nhưng chỉ cần Ôn Khanh Mộ vừa tới là cô bé lập tức nín khóc mỉm cười.
Cả nhà đều thắc mắc, tính cách Ôn Khanh Mộ xấu như vậy mà lại được chào đón như thế.
Ôn Khanh Mộ còn hết sức kiêu ngạo nói ai bảo cô bé là con gái của mình!
Chẳng mấy chốc Tô Lạc Ly đã ở cữ xong, cô hồi phục rất tốt, dù sao môi trường ở đây cũng yên bình rất thích hợp để dưỡng thai và ở cữ.
Nhưng điều này cũng có nghĩa cô sắp phải rời xa nơi này.
Mục Chỉ Huyên rất lưu luyến cháu trai cháu gái nên nhiều lần giữ lại, Tô Kiêm Mặc cũng không nỡ rời xa hai cháu ngoại, cứ làu bàu lẩm bẩm mấy ngày liền.
Tô Lạc Ly không muốn rời đi, nhưng dù sao cũng phải đi, huống chi họ rời nhà quá lâu, trong nhà còn có Tiểu Thất.