Chương
Khi đến hoa viên Crystal, cả nhà đã trong tình trạng kiệt sức, nằm xuống ngủ thiếp đi.
Họ ngủ một giấc rất lâu mới tỉnh lại.
Khi Ôn Khanh Mộ thức dậy Tô Lạc Ly còn đang ngủ, anh đắp chăn cho cô rồi sang phòng trẻ con xem Cửu Cửu, có người còn dậy sớm hơn anh.
Tam Tam đã bắt đầu líu lo bên cạnh Cửu Cửu.
Người giúp việc phụ trách trông Cửu Cửu nhìn thấy Ôn Khanh Mộ đi vào thì rất thức thời rời đi.
Nhìn thấy Ôn Khanh Mộ tới, Cửu Cửu cười rất vui vẻ, ngay cả Tam Tam cũng không hiểu, người bố luôn trưng vẻ mặt khó ưa này có gì hay ho mà cô bé vui vẻ thế?
Cậu bé tốn công nãy giờ mà Cửu Cửu không cười lấy một cái!
Người thảm nhất không ai qua được Tiểu Thất, họ đi gần một năm, Tiểu Thất sắp đi mẫu giáo, sắp không nhận ra bố mẹ nữa rồi.
Tô Lạc Ly mất gần một tuần mới khôi phục lại được cảm giác thân mật với Tiểu Thất.
Đối với chuyện đột nhiên có thêm một đứa em gái, Tiểu Thất tỏ ra vô cùng hưng phấn.
Sáu tháng sau Tô Lạc Ly giữ lời hứa cho Cửu Cửu cai sữa, không biết có phải là do nguyên tắc cùng giới thì đẩy nhau, khác giới thì hút nhau hay không mà Cửu Cửu không có phản ứng gì với chuyện cai sữa, dường như cô bé đã ngóng trông ngày này từ lâu.
Tận đến giờ phút này Tô Lạc Ly mới biết cái tên Tam Tam đặt cho Cửu Cửu vô cùng chính xác!
Nhớ hồi trước Ôn Khanh Mộ đặt tên cho Tam Tam, anh nói cậu bé là người thứ ba xem vào giữa vợ chồng họ cho nên gọi là Tam Tam, vậy thì Cửu Cửu là ba lần của ba, đúng là còn kinh khủng hơn cả ba người thứ ba nữa!
Bởi vì không cần cho bú nên đến tối Cửu Cửu được người giúp việc trông nom, Tô Lạc Ly cũng nhàn rỗi hơn.
Tuy sinh xong Cửu Cửu khoảng hai tháng, hai người đã khôi phục cuộc sống chăn gối, nhưng bởi vì Cửu Cửu thực sự quá tinh nghịch cho nên Ôn Khanh Mộ cũng thương Tô Lạc Ly, về cơ bản lâu lắm họ mới làm chuyện đó một lần.
Tô Lạc Ly nghĩ thầm, có thể đền bù cho Ôn Khanh Mộ được rồi đây, nhưng đến tối người đàn ông này vẫn không thấy về!
“Tăng ca ở công ty sao?” Tô Lạc Ly lẩm bẩm, nhưng vừa nghĩ lại thấy không đúng, nếu như tăng ca thì Ôn Khanh Mộ chắc chắn sẽ báo với cô một tiếng. tải áp Hola để đọc tiếp nhé.
Tô Lạc Ly lập tức gọi điện thoại cho Ôn Khanh Mộ, ai ngờ điện thoại có chuông nhưng không ai nghe.
Cô hơi sốt ruột đi ra khỏi phòng ngủ, đúng lúc đụng phải người giúp việc.
Người giúp việc cung kính chào hỏi Tô Lạc Ly.
Tô Lạc Ly phát hiện người giúp việc đang bưng một bát canh trứng bèn vội vàng hỏi: “Tôi nói rồi cơ mà? Nửa đêm đừng cho cô chủ ăn thứ này.”
Bé cưng sáu tháng tuổi bắt đầu ăn bữa phụ, nhưng Tô Lạc Ly đọc sách nên biết rằng buổi tối không phải thời gian thích hợp để ăn bữa phụ, hơn nữa phải dần dần tạo cho bé cưng thói quen ăn ít vào buổi tối, bởi vì buổi tối con người không cần ăn.
Người giúp việc có vẻ hơi quẫn bách, “Là cậu chủ bảo tôi mang lên ạ.”
“Cậu chủ? Anh ấy về rồi sao?”
“Cậu chủ về từ lâu rồi ạ.”
Nghe thấy người giúp việc nói vậy, Tô Lạc Ly thực sự không thể tin được, anh đã về nhà từ lâu mà không thèm về phòng? Hơn nữa điện thoại cũng không nghe!