“Em đừng có nói chuyện bằng giọng quái gở ấy được không?” Giản Ngọc lập tức ngăn Lý Như Kiều lại.
“Giọng em có quái gở đâu? Có một số người thay lòng đổi dạ ấy chứ!”
Ôn Khanh Mộ còn chưa kịp hỏi rõ đầu đuôi câu chuyện thì người giúp việc đã vội vàng chạy tới báo một tin xấu, đó là Cửu Cửu nôn.
Trẻ con nôn sữa vốn là chuyện bình thường, nhưng hôm nay đã nôn nhiều lần, ban nãy lại nôn nên người giúp việc mới chú ý.
Ôn Khanh Mộ lập tức mời bác sĩ đến, bác sĩ chẩn đoán bệnh rồi bảo là bị đau bụng do triệu chứng viêm gây nên, không có gì đáng ngại.
Nhưng bác sĩ vẫn tiêm một mũi vào cái mông nhỏ béo núc ních của Cửu Cửu.
Ôn Khanh Mộ rất xót xa!
Bác sĩ bảo tạm thời đừng cho ăn, cứ quan sát trước đã.
Lúc này Tô Lạc Ly đã tới thành phố S, vào ở nhà họ Hoắc.
Thực ra cô muốn về nhà họ Hoắc chỉ vì nổi hứng nhất thời, vốn dĩ cô định cằn nhằn với Lý Như Kiều rồi thôi, nhưng càng nói càng tức, cảm thấy mình không thể cứ bỏ qua như vậy được.
Vừa hay cậu gọi điện thoại cho cô, hỏi có một hoạt động cô tham gia được không, thế là cô bèn đến đây.
Hai người Hoắc Tư Kiệt và Mục Nhất Hân đều ra nước ngoài du học, về cơ bản nhà họ Mục và nhà họ Hoắc cũng đã chấp nhận cuộc hôn nhân của hai người, Hoắc Tư Nhã sắp thi đại học nên học hành khá căng thẳng.
Ngày thứ hai mắt Tô Lạc Ly đã hết sưng, ngày thứ ba cô tham gia hoạt động cả ngày giúp Trang sức Hoắc Thị, lúc trở lại nhà họ Hoắc trong lòng cô trống rỗng.
Cô không biết mình có thể làm gì, đột nhiên cô cảm thấy mình giống như một kẻ vô dụng khi bỏ nhà, bỏ con.
“Chị họ tốt của em ơi, chị đã thở dài mười mấy lần rồi, làm em không làm bài tiếp được nữa!” Hoắc Tư Nhã cuối cùng cũng không nhịn được.
Hoắc Tư Nhã gập vở lại, “Chị có chuyện gì phiền lòng thì nói cho em nghe đi.”
“Chị làm gì có?”
“Từ lúc chị vào nhà em đã nhận ra rồi, chắc chắn chị có tâm sự, có phải chị cãi nhau với anh rể không?”
Hoắc Tư Nhã ra dáng người lớn, một tay chống đầu nhìn Tô Lạc Ly ngồi trên sofa.
Đây là phòng của Hoắc Tư Nhã, trong phòng chỉ có hai người họ.
“Ai cãi nhau với anh ấy?” Tô Lạc Ly đã chuyển dời ánh mắt đi nơi khác.
“Chị nói câu này là em đã chắc chắn chị cãi nhau với anh rể!” Hoắc Tư Nhã trượt ghế ra rồi đi đến bên Tô Lạc Ly, “Để chuyên gia tình yêu là em cho chị lời khuyên nhé?”
“Chuyên gia tình yêu?” Nghe thấy danh xưng này Tô Lạc Ly không nhịn được bật cười, “Em mới có tí tuổi đầu!”
“Ai da chị họ, chị cứ nói cho em nghe thử đi, cho dù em không giúp được chị thì trong lòng chị cũng dễ chịu hơn mà!”
Không chịu được sự quấy rầy nhõng nhẽo của Hoắc Tư Nhã, cũng có lẽ Tô Lạc Ly cảm thấy trong lòng quá tủi thân, thế là cô kể cho Hoắc Tư Nhã nghe chuyện trong khoảng thời gian này.
Thực ra sau khi trở về từ Love Valley, Tô Lạc Ly vẫn luôn cảm thấy Ôn Khanh Mộ quá quan tâm Cửu Cửu, lúc ấy cô cũng không quá để ý, chỉ nghĩ đó là tình yêu thương mà người bố dành cho con mình.
Thế nhưng từ khi cai sữa, Tô Lạc Ly không nghĩ như vậy nữa, bởi vì mức độ quan tâm của Ôn Khanh Mộ đối với Cửu Cửu đã lên một tầm cao mới.