Chương
Tam Tam hệt như ông cụ non, lúc nào cũng nói theo giọng người lớn làm Tô Lạc Ly vừa muốn khóc vừa muốn cười.
“Vậy con quản lý em à? Nếu con quản lý em thì em có phải bị vậy không? Con làm mẹ tức muốn chết rồi đó!” Tô Lạc Ly chĩa vào trán Tam Tam, “Tóm lại con phải đồng ý với mẹ, Cửu Cửu mà làm sai thì con không được giấu cho em nữa, không được gánh tội thay em!”
“Vậy mẹ cũng phải đồng ý với con, nếu Cửu Cửu có lỗi thì mẹ không được đánh cũng không được mắng!”
“Hừ! Thằng ranh này, mẹ dạy con gái mẹ mà đến lượt con xen vào à?”
“Vậy con dạy em gái con, cũng đâu đến lượt mẹ xen vào?”
Ban nãy Cửu Cửu làm Tô Lạc Ly tức suýt hộc máu, bây giờ Tam Tam lại làm Tô Lạc Ly tức hộc máu.
Cô nhìn con trai mình, không còn gì để nói nữa, đầu cô không còn đạo lý hay lời lẽ nào để mang ra nói với cậu bé nữa cả.
Hai mẹ con lâm vào căng thẳng.
Bên kia Cửu Cửu bị phạt đứng, mới đứng được một lúc đã thấy mỏi chân, quan trọng là cứ đứng thế này thì chán quá nhỉ?
Cô bé xoay sang nhìn ra cửa, mẹ chưa có ý định về, dù sao cũng không có ai canh chừng cô bé nên cứ dứt khoát chơi một lúc.
Nhưng chơi gì đây?
Ánh mắt Cửu Cửu lại ập trung vào đống mỹ phẩm mà cô bé đã quậy tung.
Tô Lạc Ly thật sự không thể thuyết phục Tam Tam, cuối cùng chỉ có thể nghiêm mặt rời khỏi phòng Tam Tam. Khi cô mới vừa mở cửa phòng ra, cảnh tượng bên trong làm cô ngây người!
Mà tên đầu sỏ thì sao?
Cửu Cửu đang cầm một thỏi son chuẩn bị xuất phát đến mục tiêu tiếp theo!
“Cửu Cửu! Con đang làm gì đó?”
“Hì hì hì!”
Lần này Tô Lạc Ly đã giận tam bành thật rồi, vì cô thật sự không nhịn nổi nữa.
Ôn Khanh Mộ tan làm mới vừa vào nhà đã nghe người làm nói Tô Lạc Ly đang phát cáu, vừa nghĩ là biết chắc chắn Cửu Cửu lại gặp rắc rối nữa rồi, anh vội vã chạy lên lầu chuẩn bị dập lửa. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Mới vừa lên lầu đã nghe tiếng quát của Tô Lạc Ly, anh nhanh chóng bước đến phòng ngủ, mới vừa vào phòng đã thấy bàn trang điểm lộn xộn hết cả lên.
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
Cửu Cửu vừa thấy Ôn Khanh Mộ đã về thì lập tức vứt son môi trong tay đi: “Bố ơi, bố về rồi hả, con nhớ bố lắm!”
Lúc Cửu Cửu đang định chạy về phía Ôn Khanh Mộ thì Tô Lạc Ly lập tức quát lên: “Đứng im đó! Không được nhúc nhích!”
Cửu Cửu lập tức đứng im tại chỗ.
Tô Lạc Ly kéo Ôn Khanh Mộ đến trước bàn trang điểm: “Anh về đúng lúc lắm! Anh xem con bé quậy này!”
Ôn Khanh Mộ thuận thế ôm eo Tô Lạc Ly: “Vài món đồ trang điểm thôi mà, anh sẽ mua đồ mới cho em sau, con bé còn nhỏ biết gì đâu, tò mò những thứ này thôi mà!”