Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mặc dù cảnh phim quay ở trong thôn của Tô Lạc Ly không nhiều, thế nhưng, Nghiêm Kha thuộc cung Xử Nữ, ông phát huy hết sức rõ ràng tinh thần của sao Xử Nữ trong bộ phim điện ảnh này.
Quay suốt nửa tháng, lúc này mới quay xong.
Nơi đây cực kỳ hẻo lánh, thậm chí Tô Lạc Ly nghi ngờ, Nghiêm Kha tìm được nơi này như thế nào.
Hơi thở làng quê nông đậm, phong cảnh cũng cực kỳ đẹp đẽ, cảnh đẹp sinh thái tự nhiên rất đẹp.
Các cảnh quay tiếp đó có khả năng phải chuyển sang nơi khác, vì còn chưa hoàn toàn chuẩn bị tốt, lại thêm bên phía nam chính cũng có một vài cảnh phim phải quay riêng lẻ, vì thế, Tô Lạc Ly có thể được nghỉ vài ngày.
Loading...
Quay nửa tháng, thời gian đi đường về lại mất nguyên một ngày.
Về đến nhà, Tô Lạc Ly liền nhắn tin cho Ôn Khanh Mộ.
"Tôi về nhà rồi, giờ đang trên đường, được nghỉ mấy ngày" Tin gửi đi cả nửa ngày, cũng không thấy Ôn Khanh Mộ trả lời.
Đưa Tô Lạc Ly vê nhà an toàn, Lục Ủy Nhiên cũng có thể nghỉ ngơi.
Bãi đỗ xe bên dưới tòa nhà tập đoàn Dark Region Khi nhận được tin nhắn của Tô Lạc Ly, Ôn Khanh Mộ đang chuẩn bị lái xe rời khỏi bãi đỗ xe, anh nhìn dòng chữ trên màn hình, hơi hoảng hốt.
Cô quay về rồi, Ly Ly của anh về nhà rồi.
Ngay lúc này, đang ở nhà.
Nếu anh muốn, tối nay có thể ăn được đồ ăn cô nấu, và có thể ôm cơ thể ấm áp của cô đi ngủ, hơn nữa còn có thể nghỉ ngơi cùng cô.
Bỗng nhiên, một chiếc xe phóng nhanh tới.
"Chủ tịch Ôn, cẩn thận!" Lục Uy Nhiên hét lên, trực tiếp nhào tới, đẩy Ôn Khanh Mộ sang một bên.
Chỉ hoảng sợ chứ không có gì nguy hiểm.
Ôn Khanh Mộ ngước mắt nhìn Lục Uy Nhiên.
Lục Uy Nhiên mỉm cười.
"Chủ tịch Ôn, ngài không sao chứ?" Ôn Khanh Mộ nhíu mày: "Sao cô lại ở đây?" "Tôi đưa phu nhân về nhà an toàn, phu nhân cho tôi nghỉ phép, tôi nghĩ nên đến nói với chủ tịch Ôn một tiếng, dù sao, chủ tịch Ôn mới là cấp trên của tôi, bảo vệ chủ tịch Ôn cũng là trách nhiệm của tôi."
Ôn Khanh Mộ cười lạnh.
"Người cô cần bảo vệ là Tô Lạc Ly, đừng quên trách nhiệm của mình là gì, ngoài ra, tôi không cần sự bảo vệ của cô”
Giọng nói của Ôn Khanh Mộ không mang theo chút độ ấm nào, nói xong liên mở cửa xe, ngồi lên xe, lái xe rời đi.
Lục Uy Nhiên đứng im tại chỗ, nắm chặt bàn tay.
Sao người đàn ông này lại không biết điêu như thế chứ? Vừa rồi rõ ràng cô ta đã cứu anh, anh không nói tiếng cảm ơn thì thôi, ngược lại còn nói ra lời như vậy.
Điều khiến Lục Uy Nhiên thấy kỳ lạ là,