Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thấy dáng vẻ tự ti này của Tô Lạc Ly, Mục Nhiễm Tranh thật sự lo lắng từ tận đáy lòng.
“Tự tin? Tôi có tư cách gì mà đòi tự tin chứ?”
Tô Lạc Ly cười khổ, từ khi mẹ cô qua đời, cô không có gì cả, mỗi bước đi đều run rẩy sợ hãi.
Vì thế, cô dựa vào cái gì để tự tin chứ? Khi nhỏ nhảy cổ động, cô không phải thật sự thích, mà là vì chỉ cân cô cố gắng, thì có thể được vỗ tay khen ngợi và giành được cúp, còn có lời khen ngợi của giáo viên nữa.
Loading...
Thứ cô thích chẳng qua chỉ là sự khẳng định của người khác mà thôi.
"Sao lại không có tư cách? Vì sao đạo diễn Nghiêm Kha lại chọn cô một lần nữa? Vì sao một vai nữ thứ phụ có thể giúp cô được đề cử giải nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất? Vì sao "Âm thanh hoa nở lại có thể được hai tỷ sáu phòng vé?”
Mục Nhiễm Tranh giơ ngón tay đếm từng thành tích của Tô Lạc Ly.
Thế nhưng, có vài người tự ti đến mức như bùn nhão, không phải một hai câu là có thể kéo dậy được.
"Tôi nói cho cô biết, Lạc Ly, đừng nghe lời cái tên khốn nạn Mộ Dung Dịch kia nói, trước giờ trong giới giải trí không có tiêu chuẩn tồn tại gì cả, ai có thể nói chắc chắn ai sẽ không nổi, ai sẽ nổi chứ, cô có khả năng diễn xuất, thì không sợ không nổi được, hiểu ý của tôi không?" Tô Lạc Ly ngước mắt nhìn Mục Nhiễm Tranh, rất hiếm khi anh nghiêm túc như này.
Mục Nhiễm Tranh nói nhiều như vậy, dường như Tô Lạc Ly cũng cảm động, nhưng cô vẫn không nói năng gì như trước, Mục Nhiễm Tranh cũng cạn lời, thở dài.
"Nếu tôi là cô, khi thấy Tiêu Mạch Nhiên và chú tôi ở cùng nhau, đm tôi sẽ trực tiếp xông tới, cho cô ta một cái bạt tai ngay! Dám quyển rũ chồng tôi, cân gì biết cô là ai chứt" "Thể nhưng, người đó là chị Mạch Nhiên..." Tô Lạc Ly cúi đầu xuống.
Là ai không được, lại cứ phải là Tiêu Mạch Nhiên.
Tiêu Mạch Nhiên là ảnh hậu trong giới giải trí, vừa khéo cũng là dựa vào sự nỗ lực từng chút của bản thân mà có được vị trí này trong giới, cô ta xinh đẹp, rộng lượng, có giáo dục, có khí chất...
Hơn nữa, cô ta còn giúp cô như thế.
"Là cô ta thì sao chứ? Cô ta đã cướp chồng của cô rôi! Cô mới là vợ chính thức mà, Tô Lạc Ly! Cô nghĩ cho rõ ràng đi! Vợ chính thức đấu với kẻ thứ ba mà thôi, cô mãi mãi luôn là người được ủng hộ!" Tô Lạc Ly mím môi cười, cô vẫn không có lòng tin.
Hai tay cô ôm ngực, bĩu môi.
"Hắc Thổ, anh có biết không? Tôi và anh ta cãi nhau xong, trong đầu tôi luôn nhớ câu hỏi mà anh ta hỏi tôi kia, tôi đã từng yêu anh ta chưa? Tôi nghĩ, đối với anh ta...
chắc là...
tôi có một chút cảm giác" "Đm! Cái gì gọi là một chút cảm giác? Đến giờ mà cô vẫn còn bụng nghĩ một đằng mồm nói một nẻo, nếu tình cảm cô dành cho chú ấy chỉ có một chút, vậy cô sẽ không cam chịu như bây giờ, còn tìm tôi uống rượu nữa!" Mục Nhiễm Tranh cầm đũa lên, ăn vài miếng đồ ăn, trong lòng bí bách khó chịu.