Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tô Lạc Ly lại hạ tay xuống.
"Sao anh lại lắm chuyện thế chứ, lúc anh đánh tôi cũng không cho tôi nói nhiều như thế" "Cùng lắm thì để em đánh thêm một lát, nhưng tôi vẫn phải nói! Thứ nhất, không được đánh mặt tôi, thứ hai, không thể đánh mông tôi."
Anh là đàn ông, mỗi ngày đều phải đến công ty làm việc, đối mặt với rất nhiều người, đương nhiên không thể để mặt bị thương.
Còn về mông, anh cảm thấy đó là nơi bề trên mới có thể đánh.
"Vậy dựa vào cái gì mà anh lại đánh mông tôi?" Không cho đánh vào mặt, điều này có thể hiểu, không được đánh vào mông, chuyện này không thể hiểu nổi! "Nói thừa, tôi đánh chỗ khác, em chịu được sao? Cũng chỉ có mông em mới có chút thịt" Tô Lạc Ly lại không có gì để nói.
Rõ ràng anh đánh cô, nhưng từ miệng anh nói ra, lại giống như chuyện gì cũng là đang suy nghĩ cho cô.
"Được rồi, em có thể bắt đầu rồi."
Ôn Khanh Mộ đứng im tại chỗ, nhắm mắt lại.
Tô Lạc Ly giơ thắt lưng lên, giơ rất cao, phát hiện vậy mà bản thân lại không xuống tay được! Tô Lạc Ly ơi Tô Lạc Ly, có phải cô quá kém cỏi rồi không? Hôm qua, người đàn ông này cáu giận rồi đánh cô như thế, cô nên đánh lại chứ! Ngay lúc này, ngoài cửa bỗng truyền tới âm thanh.
"Ôi mẹ ơi! Hai người chơi giỏi quá!" Dạ Bân lại cảm thán lần nữa.
Ôn Khanh Mộ và Tô Lạc Ly nghe thấy âm thanh, liền nhìn về phía cửa.
Trong tay Tô Lạc Ly còn cầm chiếc thắt lưng kia, cô nhanh chóng giấu thắt lưng ra phía sau.
"Từ trong phòng ngủ, chơi đến thư phòng, hai người không khỏi quá..."
Dạ Bân đã không biết dùng từ gì để hình dung nữa.
"A Khanh, tôi thật sự không nhìn ra, cậu lại là tiểu thụ nha! Lạc Ly, cô nhìn có vẻ gầy yếu, vậy mà lại là công à! Được đó hai người các cậu, thật sự là không thể đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài!" Ôn Khanh Mộ và Tô Lạc Ly quay mặt nhìn nhau.
"Nói linh tỉnh cái gì đó? Ai cho cậu vào đây? Ra ngoài!" "A Khanh, hôm nay thật sự là tôi phải nhìn cậu bằng con mắt khác, thì ra cách cậu và Tô Lạc Ly ở cùng nhau là như này à, khiến tôi quá chấn động!" Có nghĩ thế nào Dạ Bân cũng không ngờ được là hai người này lại chơi S.M ở nhà! Hơn nữa, Ôn Khanh Mộ lại là thụ, Tô Lạc Ly mới là công! Thật sự là mở rộng tầm mắt! Tô Lạc Ly lập tức hiểu ý của Dạ Bân, trước kia hình như cô từng nghe Mục Nhiễm Tranh nhắc tới, bằng không cô cũng không hiểu.
"Sếp Dạ, không phải như anh nghĩ đâu, anh đừng hiểu lầm!" Tô Lạc Ly vội vàng giải thích, mặt đã đỏ tới tận mang tai.
"Tôi tận mắt nhìn thấy đó!" "Cái đó, thật ra...
Tô Lạc Ly cũng không biết giải thích thế nào, cô ném thắt lưng xuống đất, đi thẳng ra khỏi thư phòng, quay về phòng ngủ.
Khi cô nhìn thấy cảnh tượng trong phòng ngủ, mặt lại càng đỏ hơn.
Chắc là Dạ Bân cũng nhìn thấy cảnh tượng trong phòng ngủ nên mới nói như vậy! Cô lập tức bắt đầu dọn dẹp.
Trong thư phòng "Tên nhóc thối, tìm tôi làm gì?" Ôn Khanh Mộ nói hơi khó chịu, giống như là bị làm
- ------------------------