Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Quá trình quay "Chuyến đi lãng mạn" thật
sự khiến Tô Lạc Ly cực kỳ vất vả, cũng diễn
đủ vai xấu xí.
Thậm chí cô còn chui vào trong thùng rác,
cũng nhảy vào trong cống, nói tóm lại là
thật sự không có cái gì mà không làm.
Cô thấu hiểu sâu sắc, quay phim hài khổ
như nào, khó như nào.
Trong quá trình quay phim căng thẳng, Tô
Lạc Ly phát hiện, bản thân lại nhớ Ôn
Khanh Mộ đến thế.
Điều này khiến bản thân cô cũng không
ngờ được.
Trước kia khi yêu Mộ Dung Dịch, cô chưa
từng có loại cảm giác này.
Vì Tô Lạc Ly quay phim cực kỳ vất vả, hai
người bọn họ gửi tin nhắn wechat nhiều
hơn, rất ít khi gọi điện thoại, video call lại
càng hiếm khi mới có một lần.
Không ngờ sau khi mình tỏ tình, quan hệ
của hai người lại gần thêm một bước, cô
đối mặt, lại là yêu xa.
Tối đến, về khách sạn, cả người Tô Lạc Ly
lại mệt mỏi rã rời.
Điều kiện quay phim lần này khá gian khổ,
khách sạn mà bọn họ ở đã là khách sạn tốt
nhất ở đây, nhưng môi trường của khách
sạn này cũng quá kém.
Phòng cô ở đã là tốt nhất, giường chỉ có
một mét rưỡi, phòng cũng nhỏ đến đáng
thương.
May là yêu cầu lần này của cô cũng không
cao.
Vì ở đây không có phòng Suite, vì thế cô và
Lục Uy Nhiên tách nhau ra, Lục Ủy Nhiên
đã chuẩn bị trước nước tắm cho cô, rồi
chuẩn bị cả một cốc sữa nóng, rồi quay về
phòng mình đi ngủ.
Tô Lạc Ly tắm rửa trước, bò lên giường
uống sữa, không muốn làm cái gì, hôm nay
quả thật là quá mệt, cứ chạy mãi.
Điện thoại bỗng reo lên.
"Lạc Ly, ngày mai chị đến đoàn phim các
em làm diễn viên khách mời, tối nay là có
thể gặp mặt rồi”
Người nhắn tin là Tiêu Mạch Nhiên.
Tô Lạc Ly đang định trả lời, Ôn Khanh Mộ
liền gọi điện tới.
Vì cơ hội hai người gọi điện không nhiều,
cô liền lập tức nghe máy.
"Alo... Giọng nói mang theo chút tủi thân
và chua xót.
"Sao thế?"
"Không sao, chỉ là mệt quá."
"Hôm nay quay gì thế?"
Mặc dù hai người luôn giữ liên lạc, nhưng
chủ đề nói chuyện giữa bọn họ không
nhiều, giống như vừa mới bắt đầu yêu
đương vậy.
"Cứ luôn chạy chạy chạy chạy chạy, chân
sắp gãy ra rồi."
"Tôi biết ngay là em rất mệt."
"Sao anh lại biết?"
"Tôi thấy wechat của em đã đi hơn ba
mươi nghìn bước rồi."
Tô Lạc Ly bĩu môi, trời ạ, hơn ba mươi
nghìn bước, quá kinh khủng!
Sự mệt mỏi trên người, lại thêm nỗi nhớ Ôn
Khanh Mộ khiến Tô Lạc Ly cảm thấy hơi tủi
thân.
Cô cũng không ngờ lại nhớ anh đến thế.
"Có nhớ tôi không?" Ôn Khanh Mộ hỏi.
Khoảng thời gian này, Ôn Khanh Mộ luôn
hỏi vấn đề này.
Vì thế rất nhiều lúc, Tô Lạc Ly nghi ngờ
thân phận nam nữ giữa bọn họ đã bị tráo
đổi.
Ù
"Nhớ nhiều không?”
"Không biết, nhớ anh thì có tác dụng gì?
Cũng không gặp được, tôi còn không biết
đến lúc nào mới quay xong nữa"
"Nhớ tôi sao lại không có tác dụng gì, nói
không chừng em nhớ tôi nhiều quá, tôi có
thể sẽ xuất hiện”
Tô Lạc Ly bật cười.
"Giờ anh ở nhà sao? Chúng ta video call
đi!"
- ------------------------