Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Ngọc Nhi, bố của bố cũng đam mê đồ cổ, trước đây ông ấy đã sưu tầm rất nhiều sách cổ cũng vì muốn tham khảo tài liệu về ma cà rồng.
Sau khi ông ấy qua đời, bố đã niêm phong căn phòng đó lại, dù sao thì sách đã rất cũ rồi nên không thể chịu sự lật mở nhiều lần.”
Giản Ngọc nhìn chiếc chìa khóa trong tay, anh ta đã hiểu ý của Hoắc Vũ Long.
“Con cứ thoải mái đọc và tra cứu đi, không phải lo rằng sẽ làm hỏng những cuốn sách đó đâu.
Ngoài ra bố còn có một tài khoản thư viện Mỹ, nói không chừng nước ngoài cũng sẽ có nghiên cứu về lĩnh vực này, con có thể tra cứu xem sao”
Đương nhiên Giản Ngọc sẵn lòng làm việc đó rồi.
“Ngọc Nhi, bố giao cho con đi làm việc này day."
“Bố nuôi đã tin tưởng con như vậy nên đương nhiên con sẽ cố gắng làm, nhưng càng ít người biết về chuyện ma cà rồng thì càng tốt.”
“Con yên tâm đi, bố biết quan hệ giữa lợi và hại trong đó mà.
Chỉ có bố và con biết chuyện này, bố sẽ không nói với người thứ ba."
Bấy giờ Giản Ngọc mới yên tâm.
Tại thành phố Z.
Vào lúc bốn năm giờ, từng tiếng pháo nổ vang lên bên ngoài, vì tình trạng ô nhiễm không khí khá nghiêm trọng nên mấy năm
gần đây chỉ cho phép đốt pháo vào dịp tết, còn thời điểm khác thì không.
Tiếng pháo đã đánh thức mọi người đang say giấc.
Tô Lạc Ly bị đánh thức, có dụi mắt đẩy Ôn Khanh Mộ đang nằm bên cạnh.
“Nên dậy rồi”
Ôn Khanh Mộ hừ một tiếng, ôm cả người Tô Lạc Ly vào trong lòng.
“Mới mấy giờ chứ? Ngủ thêm một lát”
“Hôm nay đã sang năm mới rồi, phải dậy sớm, lát nữa tất cả mọi người đều dậy mà hai chúng ta vẫn nằm ngủ thì xấu hổ lắm”
Tô Lạc Ly vừa ngáp vừa nói.
“Biết vậy không tới cho rồi.
Cứ ở trong nhà chúng ta, muốn ngủ đến mấy giờ cũng được.”
Ôn Khanh Mộ mở mắt ra nhìn Tô Lạc Ly trong lòng, anh lập tức dựa lại gần và hôn cô một cái.
“Được rồi, mau dậy thôi!”
Cả hai vội vàng rời giường.
Đám trẻ bị người lớn thúc giục nên mới dậy, sau khi rời giường, cả đám đều rất có tinh thần.
“Cung hỉ phát tài, mọi người lì xì đi ạ!” Bọn trẻ bắt đầu đi xin lì xì khắp nơi.
Tô Lạc Ly cũng lấy tiền lì xì mà mình đã chuẩn bị ra, mặc dù cô còn trẻ nhưng có vai về lớn nên vẫn phải lì xì.
Người dậy muộn nhất nhà là Mục Nhiễm Tranh.
“Nhiễm Tranh, sao con lại bước ra từ phòng Lung Lung?"
Dưới mắt Mục Nhiễm Tranh có quầng
thâm, vừa nhìn đã biết là ngủ không ngon.
“Anh trai nhất quyết đòi ngủ với con! Có lẽ là buổi tối ngủ, anh ấy sợ!” Mục Nhất Lung không chút do dự mà bán đứng Mục Nhiễm Tranh.
Tô Lạc Ly lấy bao lì xì cuối cùng từ trong túi ra.
“Bao lì xì lớn nhất này chính là để dành cho cháu trai cả đấy, thế nào? Có quỳ lạy hay không đây?”
Tô Lạc Ly lập tức quơ quơ bao lì xì trên tay.
.