Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Cháu gái, nếu cháu không tin thì cứ xem album ảnh trong tay cháu, xem người đó có giống cháu không?”
Tô Lạc Ly cẩn thận mở album ra.
Khi nhìn thấy người trong ảnh, cô vô cùng sợ hãi!
Cô nhanh chóng lật vài trang.
Người trong ảnh đúng là mẹ cô - Tô Ngọc!
Nhà họ Hoắc luôn có thói quen chụp ảnh, vậy nên sau khi trưởng thành, Hoắc Vũ Nhu cũng có không ít ảnh chụp.
“Không, không thể nào!”
Ban đầu Tô Lạc Ly không dám tin, cho đến khi cô nhìn thấy một bức ảnh!
Đó là một bức ảnh gia đình, trong ảnh có bốn người và đây cũng là một bức ảnh đen trång.
Tô Lạc Ly vẫn nhớ cô thường xuyên thấy mẹ cầm một tấm ảnh đen trắng và ngẩn người.
Nhưng mẹ cô chưa từng cho cô xem tẩm ảnh đen trắng đó, cho đến một lần cô lại thấy mẹ mình vừa cầm tấm ảnh đó vừa lén lau nước mắt.
Cô bèn đi về phía trước muốn xem bức ảnh đó, nhưng khi tay cô còn chưa chạm vào bức ảnh đó.
Mẹ cô lập tức nổi giận xé bức ảnh đó, cuối cùng chỉ còn lại một góc của mẹ cô, phần còn lại đều bị xé thành mảnh nhỏ và ném vào thùng rác.
Tô Lạc Ly có ấn tượng rất sâu sắc về nửa bức ảnh còn lại.
Chính là bức ảnh gia đình này.
Dù chưa từng nhìn thấy bức ảnh nguyên vẹn nhưng cô đã từng thấy góc ảnh của mę.
cùng một bộ quần áo, cùng kiểu tóc, tư thế và cả nụ cười.
“Cháu gái, có lẽ bây giờ cháu tin cậu rồi chứ?”
Tô Lạc Ly cảm thấy không thể tin được.
“Rốt cuộc chuyện này là thế nào?”
“Chẳng lẽ cho tới nay mẹ cháu cũng chưa từng nhắc với cháu về nhà bố mẹ đẻ của bà ấy ư?”
Ánh mắt Tô Lạc Ly có chút mờ mịt.
“Mẹ cháu mất từ rất sớm, lúc đó cháu còn nhỏ nên rất nhiều chuyện đều không nhớ.
Cháu chỉ nhớ mẹ từng nói rằng ông bà ngoại rất thương bà ấy, chứ không nói gì khác.
”
Hoắc Vũ Long thở dài một hơi.
“Người chị này của cậu đúng là quá ngốc”
“Tại sao mẹ cháu lại bỏ nhà đi?”
.