Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Bây giờ vẫn chưa biết sao ạ?”
Tô Lạc Ly nghe hai người họ nói thế thì càng khó chịu hơn.
“Không biết thì thôi vậy, dù sao là cô chủ nhỏ hay cậu chủ nhỏ thì cháu cũng sẽ chăm hết! Mợ chủ, chúng ta đã nói rồi nhé, tôi chăm sóc đứa bé giúp mợ!”
Hình như dì Phương nhận ra Tô Lạc Ly không vui, bèn nháy mắt ra hiệu cho Lê Hoa.
“Dì Phương, dì nháy mắt làm gì thế? Dì nấu canh cho mợ chủ đi, phải mau bồi bổ cho mợ chứ!”
Lê Hoa không hiểu được ý của dì Phương.
“Tôi không mang thai” Tô Lạc Ly nói một cách nhẹ nhàng, giọng nói của cô khá trầm thấp.
“Hả?” Hiển nhiên Lê Hoa không nghĩ tới điều này.
Bầu không khí trở nên vô cùng gượng gạo.
“Không sao, không sao.
Mợ và cậu chủ còn trẻ, cứ chơi vài năm trước đã rồi đẻ sau, đứa bé sinh ra cũng coi như buộc cậu mợ lại, muốn đi đâu cũng không đi được nữa.
”
Dì Phương vội giảng hòa.
“Đúng vậy.
”
Lê Hoa hơi buồn, uổng công cô vui vẻ nãy giờ.
“Tôi còn tưởng rằng có thể chăm nom cô cậu chủ nhỏ chứ?”
Dì Phương lập tức lắc đầu với Lê Hoa.
Tô Lạc Ly đi lên phòng, không để ý đến họ nưa.
Buổi tối, Ôn Khanh Mộ trở về, hai người họ
cố gắng quên chuyện mang thai đi, giả vời như chưa xảy ra gì cả.
Đến giờ đi ngủ, Ôn Khanh Mộ và Tô Lạc Ly về phòng.
“Ông trời đối xử tốt với anh thật, thế này tối anh lại có thể làm với em rồi.
”
Ôn Khanh Mộ ôm Tô Lạc Ly, hôn mặt cô một cách thân mật.
“Mau đi tắm đi.
”
“Em yên tâm, về sau anh sẽ cần mẫn hơn, sẽ có nhanh thôi.
”
Tô Lạc Ly cười.
“Trước kia anh chưa đủ cần mẫn hay sao, còn phải cần mẫn thế nào nữa?”
“Không đủ, vĩnh viễn không đủ!”
Ôn Khanh Mộ thổi vào tại Tô Lạc Ly một cái, ám muội vô cùng.
“Ghét thế”
“Anh tắm đây!” Ôn Khanh Mộ vừa ngâm nga vừa đi vào phòng tắm.
.