Kiều Nhi tức giận, cô dùng hết sức đẫy họ ra.
Hai tên cận vệ vì trách nhiệm trên người của mình, đành phải dùng tay chặn Kiều Nhi lại, dù biết cô là người phụ nữ của Mạnh Hùng.
Thân thể Kiều Nhi bị tên cận vệ chạm vào, làm Mạnh Hùng nổi cơn phẫn nộ.
Mạnh Hùng tức giận, anh xông tới quăng nắm đấm vào mặt, tên cận về đã chạm vào người của Kiều Nhi.
Sức lực của Mạnh Hùng vô cùng mạnh bạo, tên cận vệ bị Mạnh Hùng đánh ngã xuống mặt đất.
Một bên má bị bầm tím, miệng thì chảy máu, nhưng hắn không giám nói gì.
Mạnh Hùng giận dữ, cặp mắt hiện lên sát khí đằng đằng, anh nhìn họ châm châm.
Hai tên cận vệ bị ánh mắt đáng sợ của Mạnh Hùng nhìn, mà lạnh cả sống lưng.
Hai nguời đành đứng sang một bên, không dám hành động lỗ mãng.
Mạnh Hùng thản nhiên nắm tay Kiều Nhi vào trong phòng.
Bước vào cửa Mạnh Hùng và Kiều Nhi nhìn thấy Ông Mạnh Quốc, nét mặt tiều tụy đang hôn mê trên giường bệnh.
Mạnh Hùng nhìn ông, trong ánh mắt anh hiện lên vẻ chua xót, nhưng ngoài mặt anh vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng không cảm súc.
Nhìn thấy dáng vẻ đau lòng, mà cố tỏa ra kiên cường của Mạnh Hùng.
Kiều Nhi cảm giác được, một nổi đau từ trong tận trái tim cô.
Đột nhiên trong lòng ngực Kiều Nhi cảm giác khó thở, tim cô đập loạn nhịp.
Kiều Nhi khó chịu dùng tay đè lại lòng ngực của mình.
Cô lùi về phía sau vài bước, ngồi xuống ghế sopha trong góc phòng.
Cô không muốn Mạnh Hùng lo lắng, nên cố giữ nét mặt bình tĩnh không có gì.
Mạnh Hùng đang lo lắng cho ba mình, nên không để ý đến sự khác thường trên khuôn mặt của Kiều Nhi.
Kiều Nhi không thể nào chịu nổi cơn đau đớn, đang giày xéo trái tim cô, tòan thân cô bắt đầu toát mồ hôi lạnh.
Kiều Nhi đứng lên cố giữ giọng bình thản nói với Mạnh Hùng.
“Mạnh Hùng, anh ở đây với bác trai, em đi mua nước uống.”
Mạnh Hùng vẫn im lặng không nói gì, anh không nhìn Kiều Nhi mà chỉ gật đầu một cái.
Cặp mắt lo âu của anh vẫn nhìn châm châm vào người ba, đang nằm hôn mê trên giường bệnh.
Kiều Nhi khó khăn bước ra ngoài.
Cô ráng đi càng xa phòng bệnh của Mạnh Quốc càng tốt.
Cô sợ Mạnh Hùng bước ra, sẽ thấy nét mặt xanh xao khó chịu của cô.
Đi một chút Kiều Nhi đau đớn ngã qụy xuống mặt đất.
Du Tấn từ xa cùng cô y tá, vừa làm xong cuộc phẫn thuật, trên đường về phòng làm việc của mình.
Anh nhìn thấy Kiều Nhi, với sắc mặt tái mét, trán toát mồ hôi lạnh.
Du Tấn gấp gáp chạy đến đỡ Kiều Nhi lên.
“Kiều Nhi, em có sao không?”
Kiều Nhi nhìn Du Tấn với ánh mắt chờ mong.
“Em cảm thấy, tim mình như bị thắt lại.”
Du Tấn nghe Kiều Nhi nói vậy liền quýnh lên, anh gọi mấy cô y tá chuyển Kiều Nhi lên phòng bệnh VIP ngay lập tức.
Kiều Nhi mệt mỏi nằm trên giường bệnh sắc mặt tái mét.
Du Tấn và cô y tá làm kiểm tra thật kỹ cho Kiều Nhi.
Ngủ một chút Kiều Nhi tĩnh lại, cô nhìn thấy tòan thân mình, được gắn những thiết bị y tế tối tân nhất.
Du Tấn từ bên ngoài đi vào, anh cầm trên tay bản báo cáo ngồi xuống bên cạnh Kiều Nhi.
Du Tấn kiểm tra Kiều Nhi thêm một lần nữa, rồi kiểm tra kết quả từ những thiết bị y tế.
Du Tấn nhìn Kiều Nhi với ánh mắt bất lực.
Kiều Nhi quan sát sắc mặt của Du Tấn, cô biết bệnh tình của mình rất nghiêm trọng.
Du Tấn đưa phần báo cáo cho Kiều Nhi xem, giọng nói bất đắc dĩ của anh vang lên.
“Kiều Nhi, anh làm kiểm tra cho em, phát hiện em mất chứng bệnh tim, hẹp hở van lá.”
Kiều Nhi nghe Du Tấn nói, mình bị bệnh tim trong lòng cô lo lắng, tay bất giác siết chặt tờ báo cáo.
Giọng nói rung rung của Kiều Nhi vang lên.
“Vậy tình trạng hiện giờ của em, có nguy hiểm hay không?”
Du Tấn nhìn Kiều Nhi nói.
“Bệnh của em có su hướng phạt triển nặng hơn, em có thể bị khó thở vào lúc hoạt động gắng sức, hoặc khi nằm ngửa.
Em còn dể dàng bị mệt mỏi, choáng ngất.
Nếu bệnh tiến triển nặng hơn nữa, thì em cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi khi làm các công việc hàng ngày và sẽ bị chóng mặt, choáng ngất.
Đôi khi em sẽ cảm thấy đánh trống ngực, một cảm giác hồi hộp, kèm theo cảm giác lo lắng có thể xảy ra.
Khi đó tim em bất chợt đập nhanh hơn bình thường, cũng có khi nó bỏ qua vài nhịp đập.”
Kiều Nhi nghe Du Tấn nói vậy, trong lòng cũng an tâm hơn.
Cô biết sơ về bệnh hẹp hở van lá.
Cảm giác mệt mỏi nếu được điều trị thích đáng thì sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.
Kiều Nhi chợt nhớ đến điều gì liền ngồi bật dạy, cô lo lắng cầm tay Du Tấn hỏi.
“Vậy với bệnh tình của em, có thể mang thai được không?”
Du Tấn nhìn Kiều Nhi bằng ánh mắt đau lòng, anh không giám nhìn thẳng vào đôi mắt của Kiều Nhi nữa.
“Anh khuyên em đừng để mình mang thai thì tốt hơn, khi mang thai sẽ nguy hiểm cho người mẹ lẫn em bé.”
Nước mắt của Kiều Nhi vì những lời nói của Du Tấn mà rơi lã chã, trên khuôn mặt tuyệt đẹp của cô.
Kiều Nhi cố trấn an lại tâm tình của mình.
Du Tấn thấy vậy liền lo lắng nói.
“Kiều Nhi em hẩy bình tĩnh lại, em không nên súc động như vậy, sẽ kiến bệnh tình của em càng trở nên nghiêm trọng hơn.”
Kiều Nhi dùng tay lau đi những giọt nước mắt trên mặt mình, cô ngước mặt lên không để những giọt lệ tiếp tục chảy xuống.
“Anh đừng cho Mạnh Hùng biết, bệnh tình của em.”
“Kiều Nhi, bệnh em rất nghiêm trọng, anh nghĩ em nên nói với Mạnh Hùng thì tốt hơn.”
Kiều Nhi nhìn Du Tấn bằng ánh mắt nghiêm túc, giọng nói kiên quyết cửa cô vang lên.
“Em sẽ, nhưng không phải bây giờ.
Anh cho em thời gian để bình tĩnh lại.
Em sẽ tìm cơ hội thích hợp, để nói cho anh ấy biết.”