Kiều Nhi quyến rũ cởi bỏ khăn tắm trên người mình.
Thân thể tuyệt đẹp của cô hiện ra trước mặt Mạnh Khang.
Vật nam tín của Mạnh Khang đã bất đầu cương cứng.
Anh gấp gáp kéo cô vào lòng, trong mắt Mạnh Khang bây giờ chỉ có duy nhất một mình Kiều Nhi mà thôi.
Mạnh Khang khom người ngậm lấy nụ hoa, hồng phiếm của Kiều Nhi.
Hơi thở của Mạnh Khang trở nên nặng nề, con ngươi sâu thẩm, giờ đã được một màng sương mù dày đặc của dục vọng che lấp.
Tay anh bất đầu sờ vào khắp nơi trên cơ thể quyến rũ của cô.
Mạnh Khang chưa từng có cảm hương phấn như bây giờ, Kiều Nhi là người duy nhất chạm vào trái tim anh.
Khi Mạnh Khang tiếng vào cơ thể tuyệt mỹ của Kiều Nhi, cảm giác sung sướng và tê dại lan tỏa ra khắp nơi trong cơ thể của anh.
Tiếng thở nặng nề của đàn ông cùng với tiếng rên rỉ lẳng lơ của phụ nữ, trong căn phòng được bao phủ bởi mùi hương của tình dục, làm Kiều Nhi đứng trong phòng tắm nổi cả da gà.
Kiều Nhi chợt nhớ lại những gì Nam Liệt đã nói với cô trong phòng vệ sinh.
“Kiều Nhi, anh vừa nghe Mạnh Khang nói với thuộc hạ của hắn.
Họ sẽ bỏ thuốc vào rượu của em, nhưng em an tâm, anh sẽ cho người đổi ly rượu của em với ly rượu của Mạnh Khang.
Anh sẽ sắp xếp một cô gái làm thế thân cho em.”
Nam Liệt dùng kế gậy ông đập lưng ông, để cho Mạnh Khang một bài học.
Chỉ cần nghĩ đến, người phụ nữ bên ngoài có thể là cô, thì Kiều Nhi đã muốn nôn ra.
May mày Nam Liệt đã nghe được kế hoạch của Mạnh Khang, bằng không Kiều Nhi không biết mình sẽ ra sao.
Sáng sớm khi tĩnh giác, Mạnh Khang trong lòng tràn ngập hạnh phúc.
Anh thấy Kiều Nhi mặc đồ ngủ ngồi trước bàn trang điểm.
Mạnh Khang đứng lên vươn tay lấy áo ngủ, khoát lên thân thể trần truồng của mình.
Anh yêu thương đi đến ôm Kiều Nhi vào lòng.
Mùi hương thoang thoảng của Kiều Nhi xông thẳng vào mũi của anh.
Một mùi hương thật dể chịu làm Mạnh Khang lưu luyến không muốn buông cô ra.
Kiều Nhi trong lòng cảm giác bài xích vô cùng, cô cười dịu dàng đẩy anh ra.
“Tối hôm qua, tại sao chúng ta lại phát sinh quan hệ?
Sao em không nhớ gì hết?”
Giọng nói nhỏ nhẹ của Kiều Nhi, làm Mạnh Khang không biết phải trả lời như thế nào.
Anh cười vui vẻ, xoa đầu cô trong sự yêu thương.
“Có lẽ hai chúng ta điều uống say.
Em là vợ sấp cưới của anh, chuyện xảy ra tối hôm qua giữa hai chúng ta là chuyện bình thường.”
Nói xong Mạnh Khang lại ôm Kiều Nhi vào lòng.
Khi hai người trở về biệt thự Mạnh gia, Mạnh Khang đã ra lệnh cho thuộc hạ của mình không cần giám sát Kiều Nhi nữa.
Trải qua chuyện tối qua, Mạnh Khang đã tinh thưởng Kiều Nhi, anh không còn đề phòng cô như lúc trước.Khi Mạnh Khang về công ty, Kiều Nhi lén vào thư phòng của Mạnh Khang.
Lần này cô có chuẩn bị trước, trương trình giải mã của Trình Lam đưa cho cô.
Mở máy laptop lên Kiều Nhi đút vào cái USB của Trình Lam.
Một màn hình đen hiện lên với những hàng chữ trắng, liên tục nhấp nháy trên màng hình.
Trong tích tắc mật mã đã được giải, Kiều Nhi nhìn thấy hình nền trên laptop là hình của cô.
Trong lòng Kiều Nhi hơi kinh ngạc, cô không ngờ mình lại quan trọng như vậy ở trong lòng Mạnh Khang.
Kiều Nhi lấy lại tinh thần, cô mở từng File ra xem.
Trong File là tài liệu chuyển tiền đen, cùng với tư liệu Mạnh Khang thụt kết công ty Mạnh Thị.
Còn có chứng cớ Mạnh Khang cấu kết với Hà gia và James để hãm hại Mạnh Hùng.
Kiều Nhi copy toàn bộ File vào trong usb của mình.
Lúc Kiều Nhi chuẩn bị tắt máy, cô nhìn thấy có người gởi email cho Mạnh Khang.
Kiều Nhi lập tứa mở nó ra xem, email là do một người tên là Tần Gia Uy gởi cho Mạnh Khang.
Trong thư Tần Gia Uy nói hắn và thuộc hạ sẽ đến thành phố S vào cuối tuần này.
Hắn muốn bàn về việc, thâu tóm Bang Bạch Hổ của Mạnh Hùng.
Trong lúc Kiều Nhi đang chuyên tâm đọc email, thì có người đột nhiên xông vào.
Trên gương mặt hắn hiện lên vẻ khẩn trương và hồi hợp.
Giọng nói gấp gáp của hắn làm Kiều Nhi kinh ngạc.
“Kiều tiểu thư, Mạnh Tổng đã trở về.”
Vừa nói xong hắn đã vội vã chạy ra ngoài, Kiều Nhi không biết hắn là ai, nhưng cô biết hắn đến là để giúp cô.
Kiều Nhi lính quýnh tất laptop rồi đặt lại chổ cũ, cô vội vã đem USB giấu trong phòng mình.
Mạnh Khang bước vào phòng ngủ của Kiều Nhi, anh nhìn thấy Kiều Nhi với
thân hình mỏng mai, mái tóc dài đen óng ánh được cô buột lên cao.
Kiều Nhi đang ngồi thỏai mái dựa lưng vào sopha tao nhã đọc sách.
Mạnh Khang đi đến bên cạnh của Kiều Nhi, ôm cô vào lòng.
Kiều Nhi chán ghét sự đụng chạm của Mạnh Khang, liền đẩy anh ra.
“Để em pha nước cho anh tắm.”
Vừa nói xong Kiều Nhi đã chạy vọt vào trong phòng tắm.
Mạnh Khang nhìn thấy dáng vẻ thẹn thùng sấu hổ của Kiều Nhi, anh tươi cuời đi theo sau cô.
Thời gian trôi qua thật nhanh, tối hôm nay là lễ đính hôn của Kiều Nhi và Mạnh Khang.
Sáng sớm Mạnh Khang đã về công ty, có một hợp đồng cần anh ký.
Và anh phải tiếp đãi Tần Gia Uy, nguời cầm đầu của gia tộc Tần gia.
Tần gia là một trong băng đảng mafia lớn nhất của Italy.
Dù Mạnh Khang không muốn trong ngày quan trọng này mà để Kiều Nhi ở nhà một mình.
Nhưng vì là chuyện quan trọng, nên Mạnh Khang không thể nào không đi.
Ký hợp đồng thì anh có thể dời lại ngày khác, nhưng gặp mặt Tần Gia Uy thì tuyệt đối không thể thất hẹn.
Cuộc gặp mặt kỳ này là để hai bên bàn bạc về kế hoạch, hạ gục Mạnh Hùng và chiếm đoạt Bang Bạch Hổ.
Kiều Nhi bận rộn lo cho lễ đính hôn của cô và Mạnh Khang.
Tiếng chuông cửa vang lên, cô giúp việc vội vã chạy ra mở cửa.
“Xin lỗi Dương tiểu thư, thiếu gia không có ở nhà.”
Cô giúp việc lo lắng nói, vừa nói cô giúp việc vừa lén nhìn sang Kiều Nhi.
Dương Mẫn không quan tâm tới lời nói của cô giúp việc.
Dương Mẫn nghênh ngang đi vào trong, như đây là nhà của cô.
Khuôn mặt phách lối không xem ai ra gì.
Dù lúc trước Mạnh Khang đã từng đưa Dương Mẫn về biệt thự Mánh gia.
Nhưng mấy cô giúp việc, không ai thích tính tình hống hách của Dương Mẫn cả.
Cô giúp việc đứng chặn trước mặt của Dương Mẫn nói.
“Dương tiểu thư, thiếu gia thật sự không có ở nhà.”