Nam Liệt từ phía sau của Mạnh Hùng bước tới.
Anh cầm cái USB, một cái là của Kiều Nhi đưa cho anh, cái còn lại là của James.
Khi James được người của Mạnh Hùng cứu tĩnh lại, vì muốn trả ơn cho Mạnh Hùng, James đã đưa cho Mạnh Hùng cái USB tội chứng của Mạnh Khang.
“Trong đây là tất cả chứng cớ phạm tội của mày, và nhà họ Hà.
Mày đừng hồng mà thoát được tội.
Mày hãy phủi sẵn mông để ngồi tù chung thân, với tội giết người giá họa, thục kết công ty, ăn hối lộ và rửa tiền đen.”
Nam Liệt nói ra một tràn tội danh của Mạnh Khang, anh không quên nói với
Hà Chấn Đồng.
“Hà Chấn Đồng, tất cả mối làm ăn của Hà gia, điều được bang Phi Long của tao tiếp quảng rồi.
Hà gia của mày xem như không còn gì hết.”
Cặp mắt thâm đọc của Nam Liệt nhìn
Hà Chấn Đồng, làm hắn tay chân mềm nhũn, hắn không ngờ chỉ trong vòng mấy ngày ngắn ngủi vậy mà bang Phi Long đã thành công chiếm lấy tất cả sòng bạc, quán bar, và mười mấy chi nhánh cho vai nặng lãi của Hà gia.
Lúc này Mạnh Khang mới nhớ đến điều gì, anh nhìn Tần Gia Uy nói.
“Tần gia các người, cố tình tiếp cận với tao để chiếm lấy Mạnh Thị có phản không?”
Lời nói chất vấn của Mạnh Khang thốt ra bằng giọng đầy câm phẫn.
Tần Gia Uy đã có hiệp ước với Mạnh Khang, chỉ cần Mạnh Khang chịu đưa cho anh % cổ phần của Mạnh Thị mà Mạnh Quốc đưa cho anh.
Thì Tần Gia Uy sẽ kiến cho Mạnh Hùng biến mất trên thế gian này.
Lúc đầu Mạnh Khang có vài phần do dự nhưng Hà Chấn Đồng nói.
“Mạnh Khang, cháu chỉ bỏ đi một con tép mà bất lấy con tôm, thì tội gì cháu không làm.”
Nếu chỉ bỏ ra % mà lấy lại được % cổ phần nằm trong tay Mạnh Hùng, thì quả thật mối làm ăn này Mạnh Khang thật có lợi.
Nghe Hà Chấn Đồng nói vậy, với tính tình đa nghi của Mạnh Khang anh vẫn chưa đồng ý.
Mạnh Khang hơi do dự nên đã cho Sam điều tra về Tần Gia Uy.
Sam cho Mạnh Khang biết, Tần Gia Uy là người đứng đầu gia tộc họ Tần bên Italy.
Họ là gia tộc mafia lớn nhất, thế lực của họ có mặt khắp nơi trên toàn thế giới.
Và Sam cũng điều tra được, Tần Gia Uy và Mạnh Hùng có mối thù không đội trời chung, nên mới muốn hợp tác với Mạnh Khang đối phó với Mạnh Hùng.
Nghe được lai lịch đồ sộ của Tần Gia Uy và mối thù giữa hai bên, Mạnh Khang mới chịu hợp tác.
Trong lúc này Tràn Hạo bước tới, giọng nói đùa bỡn cà rỡn của anh vang lên.
“Oh... Nói đến đây phải cảm ơn Tràn Hạo tôi.
Không phải nhờ tôi cho người đưa tin ra ngoài, nói Mạnh Hùng và Tần Gia Uy có thù, thì làm sao dụ được Mạnh Khang mày xa vào lưới.”
Cặp mắt như cười như không của Mạnh Hùng làm Mạnh Khang nổi cơn thịnh nộ.
Mạnh Khang không tin mình đã ra kế hoạch, chu toàn như vậy mà vẫn thua cho Mạnh Hùng.
Mạnh Khang chợt nhìn vào Kiều Nhi, anh nở một nụ cười đắc ý.
“Mạnh Hùng, mày đừng có vội mà lên mặt.
Mày nghĩ mày có thể thắng tao sao?
Ha ha ha ha.”
Giọng cuời ma quỷ của Mạnh Khang vang lên làm tất cả khách mời điều nổi da gà.
“Mày nghĩ mày thắng tao rồi sao hả Mạnh Hùng?
Hừ......cuối cùng thì người phụ nữ mày yêu thương nhất cũng nằm rên rỉ dưới thân tao.”
Lời nói nhục mạ Kiều Nhi thốt ra từ miệng của Mạnh Khang, làm Mạnh Hùng nổi trận lôi đình.
Mạnh Hùng hung hăn xông tới, đắm thật mạnh vào mặt của Mạnh Khang.
Thân thể của Mạnh Khang vì cú đắm của Mạnh Hùng mà ngã nhào xuống mặt đất.
Mạnh Khang không ngờ ở trước mặt bao nhiêu người, Mạnh Hùng lại dám ra tay với anh.
Mạnh Hùng không hề để ý đến bất kỳ ai, anh bước đi mạnh mẽ về phía của Mạnh Khang.
Mạnh Hùng thò tay vào túi quần rút ra một cẩu súng.
Mạnh Hùng nhìn thấy nét mặt bất ngờ của Mạnh Khang, anh bất giác nở một nụ cười thách thức.
Mạnh Hùng cầm súng đặt ngay huyệt thái duơng của Mạnh Khang nói.
“Mày nghĩ nơi chốn đông người, tao không dám giết mày có phải không?
Mạnh Hùng tao một khi muốn giết ai, thì dù trời có sập xuống cũng không cản nổi.”
Vừa dứt lời Mạnh Hùng cầm cây súng nhắm vào bắp đùi bên phải của Mạnh Khang mà bắng.
“Pằng..”
Một viên đạn bạc kim ghim sâu vào da thịt của Mạnh Khang.
“Ahhhhhhhhh.. Mày.”
Mạnh Khang đau đớn kêu lên, anh dùng tay bụm lại miệng vết thương trên đùi mình, không để cho máu chảy ra.
“Ahhhhhh....”
Tiếng thét lên vì hoảng sợ của mấy cô thiên kim tiểu thư, làm không khí trong đại sảnh trở nên nghiêm trọng hẳng lên.
Mấy vị khách mờ điều kinh hãi, họ không ngờ Mạnh Hùng lại ra tay trắng trợn như vậy, trước mặt Thị Trưởng và Cảnh Trưởng của thành phố S.
Mạnh Hùng quả thật không xem ai ra gì.
Bùi Lăng, cũng chính là Bùi cảnh Trưởng đứng bên cạnh không nói gì.
Ông biết trong hoàng cảnh này, dù ông có đứng ra ngang cản cũng không đươc.
Huống chi bây giờ người mà Mạnh Khang đụng chạm không chỉ riêng là Mạnh Hùng mà còn cả Kiều Nhi con gái duy nhất của Kiều Thị Trưởng.
Tiếng thét vang vội vì kinh hãi của mấy cô thiên kim tiểu thư, không làm dao động tâm tình của Mạnh Hùng.
Mạnh Hùng nhướng mày khiêu khích hỏi Mạnh Khang.
“Đau không?”
Mạnh Khang trong lòng câm hận Mạnh Hùng, anh bụm gan chọc tức Mạnh Hùng.
“Mày có biết khi Kiều Nhi nằm dưới thân tao, cô ấy sung sướng đến chừng nào không?
Ha ha ha.”
Trong lúc Mạnh Khang đang cười đắc ý, Nam Liệt và Kiều Nhi bước đến trước mặt Mạnh Khang.
Kiều Nhi nhìn Mạnh Khang bằng ánh mắt khinh bỉ, cô không ngờ Mạnh Khang lại là một người đê tiện như vậy.
Miệng của Mạnh Khang toàn thốt ra những lời bất nhã, thô tục làm người nghe phải rùng mình.
Nam Liệt dùng cặp mắt hung ác của mình nhìn vào nét mặt biến sắc của Mạnh Khang nói.
“Mạnh Khang tao quên nói với mày, đêm ở khách sạn tao đã cho người tráo đổi ly rượu của mày với Kiều Nhi.
Oh, Tao còn tặng riêng cho mày một cô gái thật là quyến rũ.”