“Kiều Nhi muốn có con nên em ấy có hỏi qua ý kiến của tôi.
Tôi cũng đã nói với Kiều Nhi rằng tình trạng sức khỏe hiện giờ của em ấy, không thích hợp để mang thai.
Truớc khi Kiều Nhi đi tôi còn đưa cho em ấy một hợp thuốc ngừa thai.”
Mạnh Hùng nghe Du Tấn nói vậy anh chợt nhớ đến cái hôm từ bệnh viện về.
Anh và Kiều Nhi gây một trận dữ dội, khi đó anh nhìn thấy Kiều Nhi lén anh uống thuốc ngừa thai.
Lúc đó anh còn nổi trận lôi đình với cô, anh tưởng rằng Kiều Nhi không muốn có con với anh.
Mạnh Hùng nghĩ chắc lúc đó tâm trạng của Kiều Nhi vô cùng tồi tệ.
Khi biết mình không thể sinh con, trong lòng Kiều Nhi chắc đau lắm.
Mạnh Hùng nóng giận, anh giận bản thân của mình.
Lúc Kiều Nhi cần anh nhất, anh lại không có bên cạnh chăm sóc và bảo vệ cô, vậy mà anh còn làm tổn thương đến Kiều Nhi nữa.
Càng nghĩ trái tim Mạnh Hùng càng đau đớn.
Mạnh Hùng dùng hết sức bớp nát chiếc ly rượu thủy tin anh đang cầm trong tay.
Mạnh Hùng muốn trút hết cơn giận trong lòng mình vào chiếc ly.
Mạnh Hùng mặc kệ cho những mảnh vỡ thủy tin ghim sâu vào lòng bàn tay của mình.
Hiện giờ không có cảm giác đau đớn nào, có thể sánh bằng nỗi đau trong trái tim anh.
Mạnh Hùng buông lỏng bàn tay đang chảy máu của mình xuống.
Anh nhìn Du Tấn với ánh mắt hoang mang nói.
“Vậy nếu tôi kiên trì giữ cả hai thì sao?”
Lời nói của Mạnh Hùng làm cho Du Tấn thật khó xử, anh đối diện với khuôn mặt nguy hiểm của Mạnh Hùng.
Du Tấn chợt cảm giác lạnh cả sống lưng.
Giống như nếu anh mà nói không thể, thì Mạnh Hùng sẽ ngay lập tức, tặng cho anh một viên đạn chầu diêm vương.
“Tôi chỉ có thể nói đó là /.
Chỉ cần Kiều Nhi kiên cường vượt qua tháng đầu của thai kỳ thì sẽ không sao.”
Dừng một chút Du Tấn nói tiếp, trong ánh mắt anh hiện lên nỗi chua sót.
“Nhưng tháng đầu rất quan trọng.
Kiều Nhi phải trãi qua nỗi đau xé ruột cé gan, vì không thể dùng thuốc giảm đau.”
Nghe Du Tấn nói vậy trong lòng Mạnh Hùng chợt hiện lên nỗi đau đến tột cùng.
Hy vọng của anh đã bị lời nói của Du Tấn làm sụp đổ.
Chỉ cần biết Kiều Nhi phải chịu chút ít đau đớn, thì Mạnh Hùng cũng cảm thấy đau thấu tâm cang, huống hồ gì Kiều Nhi phải trãi qua sự giày vò vô hạng.
chàng trai quyền lực nhất Thành Phố S, ngồi trong phòng bệnh yên tĩnh này, mỏi nguời điều có tâm trạng khác nhau.
Mạnh Hùng cảm giác phiền muộn lo âu, anh phiền muộn vì không biết có nên giữ lại đứa bé hay không, anh lo âu vì Kiều Nhi phải chịu nỗi đau tra tấn tâm hồn lẫn thể xác.
Du Tấn cảm thấy khó xử và bâng khuâng, anh khó xử vì không biết phải đối diện với Mạnh Hùng như thế nào, anh bâng khuâng vì không nắm chắc Kiều Nhi và em bé sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Nam Liệt cảm thấy buồn bực và phiền toái, anh buồn bực vì không thể giúp Mạnh Hùng xử lý Mạnh Khang sớm hơn, anh phiền toái khi nghĩ đến những nỗi lo âu của đàn ông điều là phụ nữ.
Lôi Lạc Thiên vừa cảm thông vừa tức giận, anh cảm thông cho tâm trạng của Mạnh Hùng, vì khi Trình Lam xảy ra chuyện cả thế giới của Lôi Lạc Thiên hầu như sụp đổ, anh tức giận vì mình không thể làm gì để giúp cho Mạnh Hùng, ngoài đứng một bên ủng hộ tin thần cho anh.
Còn về phần của Tràn Hạo, anh cảm thấy thương tiếc và chán nản.
Anh thương tiếc cho hai người yêu nhau mà phải trãi qua trăm đắng ngàn cay mới được ở bên cạnh đối phương.
Anh chán nản vì sao họ những người đã có tất cả trong lòng bàn tay, nhưng lại khó tìm được một người có thể sánh vai cùng mình đến đầu bạc răng long.
Cũng giống như Tràn Hạo anh, chung quanh điều là phụ nữ, nhưng chưa có người nào sứng đáng để anh trao tặng trái tim.
Kiều Nhi đã hôn mê suốt ngày, Mạnh Hùng không rời khỏi cô nửa bước.
Anh yêu thương chăm sóc Kiều Nhi thật cẩn thận.
Mạnh Hùng không cho bất cứ ai đụng vào thân thể của Kiều Nhi.
Anh tự tay làm vệ sinh cá nhân cho Kiều Nhi, thay quần áo cho cô.
Có nhiều lần mấy cô y tá nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi của Mạnh Hùng.
Họ muốn giúp anh một tay, nhưng đổi lại từ Mạnh Hùng là ánh mắt giết người của anh.
Mấy cô y tá nhìn thấy điều hoảng sợ, họ không giám nói gì thêm.
Mạnh Hùng trên người mặt bộ độ ở nhà thỏai mái, anh tao nhã cầm ly rượu vang trên tay, đứng bên cạnh cửa sổ sát mặt đất.
Cặp mặt sâu thăm thẳm chứa đựng biết bao phiền muộn, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lúc này ngòai trời được bao phủ bởi màn đêm đen tối, trong không gian yên tĩnh Mạnh Hùng có thể nghe được tiếng tích tắc từ trong những dụng cụ y tế phát ra, làm lòng anh càng thêm lạnh giá.
Mạnh Hùng nâng ly rượu trong tay lên uống một ngụm.
Những lời của Du Tấn và Nam Liệt nói, lần lượt hiện lên trong đầu anh.
Câu cuối cùng Nam Liệt nói trước khi rời khỏi phòng bệnh cùng Lôi Lạc Thiên, Tràn Hạo và Du Tấn là.
“Có một lần tôi theo dõi nghe được kế hoạch của Mạnh Khang.
Hắn dặn dò thuộc hạ bỏ thuốc kích thích vào rượu của Kiều Nhi.
Nhưng tôi đã cho hắn một bài học.”
Một cảm giác lạnh thấu xương hiện lên trong lòng Mạnh Hùng.
Anh thật cảm kích Nam Liệt, vì đã âm thầm theo bên cạnh bảo vệ cho Kiều Nhi.
Món nợ ân tình anh thiếu Nam Liệt, dù Mạnh Hùng anh phải lên núi đao hay xuống chảo dầu anh cũng không khước từ.