Chương
“Vậy thì bố hứa với con rằng sau này bố sẽ đi tìm con, chúng ta vẫn sẽ ở bên nhau, nhưng mà bố cần thời gian. Con sẽ cho bố thời gian chứ?”
“Dạ, chỉ là… bố đừng để Dao Dao chờ lâu” Cô bé khóc nức nở.
“Được rồi, bố hứa với con”
“Ngoéo tay!” Cô bé chấp nhất nói, muốn ngoéo tay đảm bảo với Phó Minh Tước.
“Ngoéo tay chính là thắt cổ, trăm năm cũng không thay đổi”
Một ngón tay lớn và một ngón tay nhỏ cứ như vậy mà đan vào nhau, như thể thề nguyện trọn đời.
Thỏa thuận giữa bố và con gái.
Quý Thiên Kim nắm lấy tay của Dao Dao, cô bé muốn quay lại ôm Phó Minh Tước nhưng lại bị bà ta tàn nhẫn ngăn lại.
“Ở bên cạnh bà thì cái thứ nhất cháu phải học đó chính là cắt đứt mọi chuyện thị phi không còn một mống. Trúc Linh, con đưa con bé lên xe đi, dì có chuyện muốn nói với Phó Minh Tước”
Hứa Trúc Linh phức tạp nhìn bà ta, sau đó ôm đứa nhỏ bỏ đi.
“Dì muốn nói với tôi điều gì?”
“Tối ngày mốt thì Lưu Xuyên sẽ có hành động, tôi không biết cậu có tham dia hay không. nhưng mà tôi vẫn muốn nhắc nhở câu môt câu. Tuy rằng tôi cũng không hài lòng với chồng của cháu gái mình cho lắm, nhưng mà người cậu cưới không phải là con gái của tôi nên tôi cũng không có quyền gì để can thiệp. Nhưng mà chuyện cậu và Ngọc Diệp là vợ chồng là sự thật, chuyện cậu có con với con bé cũng là sự thật. Mặc dù nhà họ Quý chúng tôi luôn muốn cắt đứt quan hệ với thế giới ngầm, ngay cả nhà họ Cố cũng chỉ là tình bạn bề ngoài, cũng biết bổn phận của mình và không dám vượt ra ngoài kinh doanh và thế giới ngầm”
“Nhà họ Quý có khó xử của nhà họ Quý, tôi tất nhiên là muốn bảo vệ nhà họ Quý. Nhưng mà dù sao thì cậu cũng đã hứa với con gái của mình rồi thì anh phải thực hiện lời hứa của mình. Tôi hy vọng sau này anh có thể đứng dưới nắng mặt trời, thoải mái ra vào cổng nhà họ Quý của tôi!”
“Cảm ơn!” Phó Minh Tước vô cùng cảm kích nói.
Quý Thiên Kim nhìn có vẻ lạnh lùng không có tình người, nhưng mà thực chất thì trong nóng ngoài lạnh, nói năng chua ngoa nhưng mà bên trong lòng thì mềm yếu.
Nhà họ Quý mà bà ta bảo vệ không phải là quyền thế và lợi ích, mà là người nhà của bà ta.
Bà ta đang làm tất cả những gì có thể để bảo vệ gia đình mình, nhưng mà người thân đã phạm sai lầm cho nên bà ta không thể bao.
che, bà ta chỉ có thể liều chết bảo vệ thôi. Ngọc Diệp cũng đã mắc sai lầm.
Bây giờ Cố Thành Trung không mắc sai lầm nào, nhưng điều đó không có nghĩa là anh sẽ không mắc sai lầm trong tương lai.
Những người này, bà ta không thể che chở được.
Cho nên một khi tai họa sắp xảy ra thì bà ta chỉ có thể phân chia quan hệ thật rõ ràng để cứu những người còn lại.
“Sống tốt, chỉ khi còn sống thì mới đủ tư cách để nói đến chuyện khác” Quý Thiên Kim khẽ nói, liếc anh ta một cái thật sâu rồi xoay người rời đi.
Phó Minh Tước không đi ra ngoài mà đứng bên cửa sổ nhìn chiếc xe rời đi.
Dao Dao vẫn nằm nhoài nhìn ra cửa kính xe, mong đợi nhìn về phía cửa, chờ anh ta đi ra ngoài.
Cô bé cứ liên tục gọi tên anh ta.
Nắm đấm của anh ta lặng lẽ Mãi cho đến khi chiếc xe biến mất không còn tăm hơi thì hốc mắt anh ta mới hơi ẩm ướt.
Dao Dao rời đi rồi, ngôi nhà này… cũng chỉ là một cái vỏ rỗng lạnh lẽo, ngay cả người giúp việc cũng không cần mời.
“Ngọc Diệp, em có trách anh không..” Anh ta vô lực ngồi xổm xuống mệt mỏi nói. Căn phòng im ăng, không ai đáp lại, chỉ có tiếng gió xuyên qua hành lang.
Mà bên này thì Cố Thành Trung cũng đã liên hệ với Quý Lưu Xuyên, bên ki cũng sẵn sàng giúp đỡ chuyện này, dù sao thì Phó Minh Nam này cũng là một khối u ác tính, anh ta cũng muốn loại bỏ nó sớm.