Chương
“Đây không phải là lời hứa, mà là cảm giác an toàn. Anh biết, sở dĩ lần này em nóng nảy với anh cũng là vì mất đi cảm giác an toàn. Nếu một người đàn ông không thể cho người phụ nữ của mình cảm giác an toàn thì anh thật sự thất bại”
Anh hạ giọng nói, âm lượng chỉ có hai người bọn họ mới có thể nghe thấy.
Trái tim Hứa Trúc Linh run lên dữ dội khi cô nghe thấy điều này.
Cảm giác an toàn…
Tất cả những lời hứa bất quá cũng là vì muốn đổi được cảm giác an toàn.
Anh thề trước mặt mọi người, chỉ vì muốn trấn an cô.
Đôi mắt cô đỏ bừng, những giọt nước mắt lặng lẽ rơi.
Cố Thành Trung thấy như vậy thì lòng anh thắt lại, nhanh chóng đặt cô xuống.
“Anh đã nói gì sai sao?” Anh lo lắng hỏi, ánh mắt đầy đau lòng.
“Trong tương lai… anh không được phép không nghe điện thoại của em, cho dù anh có việc bận thì anh cũng phải nói với em trước một tiếng!”
“Được”
“Em không gửi tin nhắn báo cho anh cũng là lỗi của em, em cũng sẽ chủ động nhận lỗi của mình, nhưng mà… nhưng mà anh cũng có lỗi, anh phải sửa sail”
“Được, anh sẽ sửa lại”
“Được, em không tức giận nữa” Cô lau nước mắt.
“Vậy thì tốt rồi, đi, chúng ta về nh Anh nở nụ cười dịu dàng, trực tiếp ôm ngang cô lên, dưới ánh mắt của tất cả mọi người anh ôm cô đi.
Họ lên xe và lái được nửa đường thì mới hậu tri hậu giác cảm thấy dường như thiếu thiếu một thứ gì đó.
Sau đó thì cũng nhận ra rằng vẫn còn ai đó trong công viên giải trí.
Khi họ quay lại thì Phó Thanh Viên vẫn đang ăn kem, bên cạnh có rất nhiều bát trống rỗng.
“Người này là của nhà nào, mau tính tiền đi, kem của tôi đều đã bị cậu ta ăn hết rẻ “Hai người đã về rồi, em còn tưởng hai người không cần em nữa nên em cứ ăn ngồi đây ăn”
“Tại sao?”
“Bởi vì em không có tiền, bọn họ sẽ để cho em ở lại rửa chén, như vậy thì có thể tiếp tục chờ hai người trở về”
“Vậy nếu như… chúng ta không bao giờ quay lại nữa thì sao?”
“Vậy thì em cứ ở chỗ này tiếp tục chờ, hai người để em ở chỗ này chờ thì nhất định sẽ trở lại” Phó Thanh Viên trẻ con nói.
“Thẳng nhóc ngốc nghếch, thời đại nào rồi mà còn rửa chén, chúng tôi sẽ trực tiếp tống cậu tới đồn cảnh sát. Không đúng, với tình huống này của cậu thì hẳn là sẽ đến bệnh viện tâm thần…”
“Ông mà nói thêm một câu nữa thì đừng trách tôi bất lịch sự”
Ông chủ chưa kịp nói xong thì Hứa Trúc Linh đã lạnh lùng nhìn ông †a, giọng nói của cô giống như là vừa ngâm qua đá lạnh.
Thân thể cô thẳng tắp, tuy dáng người nhỏ nhắn, yếu đuối nhưng mà trong cô lại có một sức mạnh khó tả, cho dù trời có sập cũng không đè lại được.
Cô trực tiếp kéo Phó Thanh Viên ra sau lưng: “Sau này ông nói chuyện cẩn thận một chút, nghĩ kỹ rồi hãy nói!”
“Được…được..” Ông chủ cũng bị cô dọa sợ, như thể ông ta nhìn thấy một con hổ cái.
Hứa Trúc Linh dẫn theo Phó Thanh Viên còn Cố Thành Trung thì đi thanh toán tiền.
“Ông thật đáng ghét!”
“Cái gì?”
“Làm hại mắt của vợ tôi!” Anh lạnh lùng nói.