Chương
“Là do em đặt tên sao?”
“Đúng vậy, chẳng phải đây là tơ hồng vô hình gắn kết chúng ta lại với nhau sao?”
“Cũng may là chiếc đồng hồ này không thấm nước, sau này anh cũng không cần tháo ra. Về phần em, em đã đeo nhãn nối với dây tơ hòng của anh thì đời đời kiếp kiếp phải là người của anh!”
Anh nắm nhẹ tay cô và hôn lên chiếc nhẫn.
Anh đã phải mất rất nhiều công sức mới tìm được viên kim cương hồng vô giá này, đây là viên kim cương độc nhất vô nhị, nó cũng thể hiện rằng sự tồn tại của cô cũng là duy nhất đối với anh.
“Chồng, anh hãy nhận xét về thái độ nhận lỗi của em đi! Thang điểm một trăm nhé!”
“Một điểm”
“Anh đang nói cái g vậy? Em thành khẩn như vậy mà anh chỉ cho em một điểm sao, có phải là anh thiếu đòn rồi đúng không?”
Hứa Trúc Linh bùng nổ ngay lập tức.
Cô cưỡi trên người anh, không tự chủ siết chặt cổ áo anh rồi giơ giơ nắm tay nhỏ của mình.
“Anh nghĩ kỹ rồi lại nói!”
“Đây không phải là cách xin lỗi mà anh muốn cho nên cũng không làm anh hài lòng!”
“Vậy anh muốn thế nào? Không phải là anh lo lắng không tìm được em sao?”
“Cái này cũng là do em muốn bù đắp cho nỗi lo lắng này của anh thôi, nhưng mà trái tim của anh vẫn chưa lành hẳn, và anh cũng cần một thứ khác để bù đắ “Anh còn muốn cái gì?”
“Chờ chút!”
Có gì đó không đúng!
Hứa Trúc Linh đột nhiên đoán được điều gì đó, đồng tử cô co rút lại vì sợ hãi, phản ứng đầu tiên của cô là rời khỏi giường càng sớm càng tốt.
Nhưng mà cô đã lên thuyền giặc rồi, làm gì còn có chỗ để xuống.
Cố Thành Trung vốn đang ở dưới người cô nhưng mà trong nháy mắt lăn lộn một vòng cô liền bị đè ở dưới thân anh.
“Còn lại chín mươi chín điểm cứ ở trên giường trả lại cho anh đi”
“Khụ..” Cô đã bị sặc nước bọt của chính mình.
“Không muốn, không muốn! Em không chịu nổi, thân thể em vô cùng yếu ớt..”
Cái tên này căn bản là cứ mãi ăn không no, cô mới không ngu ngốc mà tự chuốc lấy phiền phức.
Người đàn ông này đắc tội thì cũng đắc tội rồi, làm sao có thể bán mình lấy lòng đây?
Nhưng mà… tất cả những chống cự của cô đều bị miệng của người đàn ông chặn lại, tay chân cô bị trói trong vòng tay của anh.
Trong trận chiến này thì Hứa Trúc Linh vĩnh viễn luôn nằm ở thế hạ phong, sẽ không bao giờ có thể chiến thắng.
Đàn ông có thể để cho người phụ nữ của mình làm càn ở khắp mọi nơi, nhưng mà khi ở trên giường thì không thể, đây là nam nữ bình đẳng thật sự!
Ban ngày cũng đã nhường nhịn đủ rồi cho nên ban đêm phải lấy chút ít phúc lợi, nếu không thì sẽ bị thiệt thòi.
“Này, này, chỗ nào không được”
“Không được, không được, thân thể của em mềm nhũn, không còn sức lực!”
“Vợ à, anh mới là người ra sức đó!”
“Em kêu cũng tốn rất nhiều sức đó”
“Em có thể không kêu mà” Người đàn ông cười xấu xa nói.
“Không được, em… em không nhịn được, tên xấu xa, dừng lại..”
“Gọi chồng!”
“Đồ khốn kiếp, lợi dụng lúc người ta gặp nguy!”
“Vậy thì đừng trách anh không khách khí..” Trong phòng đầy tiếng ái muội.
Mấy ngày nay tâm trạng của bà chủ rõ ràng đã ổn định rất nhiều, bà ấy đã thích nghỉ với hoàn cảnh xa lạ.
Bà ấy rất nghe lời của Tạ Quế Anh cho nên với sự giúp đỡ của Tạ Quế Anh, bà ấy đã có thể dần dần gọi ra tên của Cố Thiện Linh.
Cố Chí Thanh ở bên cạnh bà ấy suốt ngày, nhưng mà cho dù ông có dạy tên mình hàng nghìn hàng vạn lần thì bà chủ cũng sẽ tự động bỏ qua, như thế nào cũng không thể nhớ nổi.
Cố Chí Thanh cho rằng đây là quả báo.
Trong lòng bà ấy chắc hản là rất hận ông, bà ấy từng nói không sợ chết, cũng không sợ chia ly, cho dù là ở trên thiên đàng hay trần gian thì bà ấy cũng sẽ nhớ chồng mình, con mình và những người mà bà ấy yêu thương sâu sắc.
Chôn sâu trong tim, khắc ghi tên họ vào tim, không bao giờ quên.
Nhưng bây giờ, bà ấy hoàn toàn quên, điều này chứng minh rằng…bà ấy đã không còn yêu nữa.
Không yêu không hận.
Bà ấy hận Phó Minh Nam và Phó Thanh Viên cho nên rất kích động khi nhìn thấy họ.
Bà ấy yêu thương con mình cho nên khi nhìn thấy họ thì chảy nước mắt, ánh mắt có nhiệt độ.
Nhưng mà khi nhìn thấy ông thì ánh mắt của bà ấy vẫn bình thản không gợn sóng, như một vũng nước đọng.
Ông nhìn mà sợ hãi, nhưng mà ông cũng không bỏ cuộc.
Ngay cả khi bây giờ không thể bù đắp một phần mười nghìn nhưng mà ông vẫn muốn làm một cái gì đó.
Cố Thành Trung đã đưa Hứa Trúc Linh đến đó một lần, nhưng mà phản ứng của bà chủ đối với bản thân vẫn như trước. Cho nên là hiện giờ cô đã chết tâm, mỗi lần Cố Thành Trung vào thăm bà chủ thì cô đều ở trên xe đợi, có khi cô không đến đó, ở nhà chơi cùng Phó Thanh Viên.
Cô tiếp tục quay lại nghề cũ và tìm đến Phó Bình Sinh và Gordon để tiếp tục học.
Phó Bình Sinh từ chức thì không bao lâu sau Gordon cũng rời đi.
Thậm chí, ông ta còn thu dọn đồ đạc và chạy đến chỗ Phó Bình Sinh để tiếp tục cùng ông ta mở nhà hàng.
Trong vô thức thì ông ta đã coi Phó Bình Sinh là người bạn tâm giao mà hợp tác.
Được làm việc với ông ấy chính là một loại hạnh phúc.
Hiện tại thì ông ta đã trở thành cấp dưới của Phó Bình Sinh, hai người cũng không mời người ngoài, nhà hàng ngoài người phục vụ ra thì chỉ có hai người bọn họ trong bếp mà thôi.
Nấu ăn, rửa bát đều do họ tự làm, tất nhiên ngày nào cũng tiếp rất ít khách.
Dù giá mỗi món đắt nhưng mà những người đó vẫn điên cuồng mà chui vào, ngày hẹn cũng đã xếp kín hai tháng, giá cả trên thị trường đắt đến mức khó tìm.
Hứa Trúc Linh đưa Phó Thanh Viên theo mỗi ngày để học những điều mới.
Ở bên ngoài bắt đầu lan truyền, họ nói rằng vợ của tổng giám giám đốc Cố bắt đầu mở nhà hàng cho nên tất cả đều tập trung ở lối vào của nhà hàng, khiến ở ngoài chật ních người.