Chương
“Chuyện đó…là em chủ động ôm, tại vì em thấy anh đến cho nên em nóng lòng..”
Cô còn chưa nói xong, Cố Thành Trung đã cốc vào đầu cô, cô đau đến nhe răng trợn mắt.
Nhưng lại không dám kêu ca, dù sao thì cũng là mình sai, chỉ có thể nhịn đau.
“Lần sau còn dám nữa không?”
“Không… Không dám nữa.”
Cô đáng thương nói.
“Lần sau không dễ thế này nữa đâu đấy.”
Cố Thành Trung định bỏ qua, khiến cho Hứa Trúc Linh bất ngờ.
Cứ như vậy là xong rồi à, cô còn tưởng Cố Thành Trung chắc chắn sẽ trừng phạt cô một trận đấy.
“Anh không giận nữa à?”
Cô cẩn thận dè dặt hỏi.
“Giận em thì chính là anh đang giận chính mình rồi. Vì em, anh nguyện ý nhượng bộ. Lùi một bước cũng là nhường, lùi mười nghìn bước cũng là nhường. Chỉ là sau khi lùi mười nghìn bước, phía sau chính là vực sâu thăm thẳm. Có muốn anh muôn đời muôn kiếp không trở lại được hay không thì quyền quyết định đều ở trong tay em, em quyết định thế nào thì chính là thế ấy.”
Hứa Trúc Linh nghe những lời này, trái tim run lên dữ dội.
Sau khi lùi mười vạn bước thì chính là vực sâu thăm thẳm.
Anh có quay lại được hay không thì quyền quyết định đều nằm trong tay cô.
Cô có tài cán gì mà có thể làm chủ được nhiều như thế.
Cô biết, đây không phải là thứ cô muốn, mà là Cổ Thành Trung chủ động cho cô.
Trịnh trọng và dứt khoát mang những vũ khí có thể gây tổn thương đến bản thân anh ấy giao vào tay mình.
“Không đâu, cho dù là vực sâu thăm thẳm thì em cũng sẽ không để anh một mình nhảy xuống đó.”
Hứa Trúc Linh lại gần, ôm lấy cổ anh, thân mật cọ má vào má anh.
Cô ôm chặt lấy anh, còn anh thì dễ dàng ôm lấy cơ thể mềm mại của cô.
Hứa Trúc Linh quay về phòng, trong phòng vẫn còn mùi rượu, nên cô biết chắc chắn tối qua Cổ Thành Trung đã uống rượu.
Tối qua cô không vui, anh cũng không hề vui.
Bọn họ đều vì nhau mà làm chuyện ngốc nghếch nhất.
Sau này sẽ không thế nữa, cả hai nên là hậu phương vững chắc nhất của nhau mới đúng, chứ không nên là nguồn gốc của sự khủng hoảng.
Hứa Trúc Linh nằm bên cạnh anh, hít vào hơi thở mát lạnh từ trên người anh truyền đến, đột nhiên cảm thấy rất bình yên, rất an lòng.
Cô đã mệt cả một ngày, cuối cùng cũng có thể thả lòng thần kinh rồi.
Chẳng mấy chốc cô đã chìm vào giấc ngủ. Cố Thành Trung xoa đầu cô, cũng cảm thấy bình yên.
Giấc ngủ này hai người đều ngủ rất ngon, tinh thần sảng khoái.
Ngày hôm sau, lúc cô vừa tỉnh thì thấy Cố Thành Trung đã dậy rồi, còn đang nghe điện thoại.
Hóa ra là ông gọi đến, bảo tối về ăn cơm, cả nhà đều tụ tập cả, đoán là bàn chuyện kết hôn của Cố Trường An và Hứa Đan Thu.
Hứa Trúc Linh không khỏi có hơi cảm khái: “Cố Thành Trung, cháu anh đã kết hôn cả rồi, mà anh còn phải đợi hai năm nữa, có phải là rất bất lực không?”
“Không đâu, bọn họ còn ngưỡng mộ anh ấy chứ. Hai năm sau anh đã ba mươi tuổi rồi mà lại có thể cưới được một cô vợ nhỏ hai mươi tuổi như em.”
“Ừ nhỉ, lúc em hai mươi tuổi thì anh đã là ông chú ba mươi tuổi rồi. Ôi, thoắt cái anh đã già rồi!”
Cố Thành Trung nghe thể thì sắc mặt thoáng chốc trở nên u ám.
Anh chưa từng cảm thấy tuổi tác của mình là một vấn đề.
Đối với đàn ông mà nói, hai mươi tám tuổi đã có sự nghiệp thành công thì không tính là lớn lao.
Nhưng đối với Hứa Trúc Linh hiện tại vẫn mười tám tuổi mà nói, mười tuổi này là khoảng cách rất lớn, rất lớn.
Nếu không phải vì một số nguyên nhân thì theo vai vế, quả thật cô phải gọi anh một tiếng chú ba.
“Anh thế này gọi là chín chắn!”
“Đúng, là ông chú chín chắn.”
“Anh thấy em lành sẹo rồi nên quên đau, lại ngứa mông nữa đúng không?”
Cố Thành Trung không hề khách sáo lật người cô lại, đè lên đầu gối, đánh hai cái.
Hứa Trúc Linh liên tục xin tha, nhưng anh không dừng lại.
Thực ra là cảm giác ở tay rất tuyệt, khiến người ta không kiềm được.
Hứa Trúc Linh kêu khổ không thôi: “Em sai rồi, em thật sự sai rồi, dù sao thì anh cũng phải đổi sang bên kia chứ, như vậy thì mới đau đều được, đúng không?”
“Được, là em nói đấy.”
“Em nói sai rồi.”
Hứa Trúc Linh muốn khóc đến nơi.
Một lúc sau, cô cảm thấy mông sưng lên rồi, không thể đường hoàng mà đi trên đường nữa.
“Chú ba Cố là đẹp trai nhất, trên trời dưới đất chỉ có anh là tuyệt nhất.”
“Ừm, anh thích nghe câu này.”
Hứa Trúc Linh giống như dân lành bị ép, mặt thì tươi cười nhưng trong lòng thì đang chửi thề!
…
Buổi tối bọn họ thu dọn một chút, sau đó Cổ Thành Trung đón cô đến nhà cũ.
Những người khác đều đã đến rồi, chỉ còn thiếu hai người bọn họ.
Chỉ có một người là cô chưa từng gặp, khoảng hơn bốn mươi tuổi, da dẻ được chăm sóc rất tốt, nhưng cơ thể có hơi đẫy đà, ăn mặc lộng lẫy, nhưng trông có hơi sến súa.
Đây chắc hẳn là La Thanh Nhã – vợ của Cố Triệt, mẹ của Cố Trường An.
Cố Triệt hơi khách sáo, bảo bọn họ ngồi xuống, dù sao thì bên ngoài vẫn là anh em.
Nhưng La Thanh Nhã lại khinh thường bọn họ. Một người là em trai đang tranh giành cha mẹ với chồng bà ta, một người là con nhóc dốt đặc cán mai bị coi thường, La Thanh Nhã không hề nể mặt chút nào.
Hứa Trúc Linh và Hứa Đan Thu chạm mặt nhau, cô có thể nhìn thấy tia tức giận trong mắt Hứa Đan Thu.
Vốn còn tưởng cô lấy phải một người chồng không tốt, không ngờ Cổ Thành Trung lại chuyển mình, trở thành một anh chàng đẹp trai, hơn nữa còn có tập đoàn riêng, cú vả mặt này đến nhanh quá, nhanh như một cơn lốc xoáy vậy.
Hứa Đan Thu là người không muốn thấy cô sống tốt nhất, bây giờ chắc chắn là tức đến đau bụng rồi.
Một nhóm người ngồi xuống, bắt đầu dùng cơm.
Trong bữa ăn, Cố Chí Thanh bắt đầu bàn bạc chuyện kết hôn của hai người, dự định tổ chức cuối tháng, trước Nguyên đán, khoảng thời gian này phải thu xếp chuẩn bị hôn lễ.
Gửi thiệp mời, thủ tục lễ đường, khách sạn tổ chức hôn lễ, vân vân.
Sau khi bàn bạc xong hôn sự, Cổ Chí Thanh đi vào vấn đề chính.
Các cháu đều đã kết hôn lập gia đình cả rồi, vậy thì phải phân chia quyền thừa kế trong gia tộc.
“Ba định cho thằng Ba ba mươi phần trăm cổ phần, hai mươi phần trăm trong tay ba sẽ cho Cố Trường An. Như vậy, ba có thể rút khỏi hội đồng quản trị rồi, để mấy đứa tự do phát huy. Nhà họ Cố hưng hay bại đều phải xem anh em mấy đứa rồi”
“Ba, cậu Ba từng nói sẽ từ bỏ quyền thừa kế. Cậu ấy chưa từng để ý đến công việc của tập đoàn, phương hướng phát triển của tập đoàn Cố thị và J&C cũng hơi khác biệt. Cố thị là công thương nghiệp, còn .J&C chủ yếu là mặt hàng xa xỉ, có quan hệ với các loại giao dịch tài chính. Cậu Ba có thể quản lý tốt .J&C nhưng chưa hẳn đã điều hành tốt được tập đoàn Cố thị: “Vậy sao? Thằng ba?”
Cố Triệt nhướng mày liếc nhìn Cố Thành Trung, anh vững như Thái Sơn, ngay cả một chút cảm xúc cũng không có, bình thản không chút gợn sóng.
Ngay cả con cáo già như anh ta cũng không hiểu được rốt cuộc Cố Thành Trung muốn làm gì.
“Đây chỉ là lời của một mình con, thăng Ba thấy thế nào?”
Cố Chí Thanh nhìn Cố Thành Trung, trong lòng hơi căng thẳng, ông hi vọng Cố Thành Trung sế tiếp nhận.
Anh không tiếp nhận mới là mối tai họa lớn nhất.
Nhất thời, mọi người đều nhìn Cố Thành Trung, còn anh chỉ cầm ly rượu nốc một hơi.
Trông anh như đang dửng dưng, nhưng Hứa Trúc Linh ngồi cạnh anh có thể cảm nhận rõ được sự thù địch trên người anh.
Anh nắm lấy tay mình, hơi siết chặt lại.
Anh làm đau chính mình nhưng lại không hề biết.
Không khí như ngưng đọng trong vài phút.
Chẳng mấy chốc, Cố Thành Trung lên tiếng: “Anh cả nói đúng, con không có ý kiến, quả thực con không hiểu lắm về cơ cấu hoạt động của Cố thị, sợ là không đảm nhiệm được”
Lời này vừa dứt, từ đáy lòng Cố Triệt thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng trái tim của Cố Chí Thanh lại nảy lên.
Nó từ chối rồi… Đây chính là quyết định của thằng Ba sao? “