Chương
“Diên đâu? Người đàn ông đi cùng tôi đâu?”
“Tôi không biết, cả tòa biệt thự này ngoại trừ ông chủ ra thì tất cả đàn ông đều là kẻ thấp kém”
“Cái quy định chó má gì vậy chứ? Tôi phải tìm William…”
Cô còn chưa kịp ra khỏi cửa thì William đã xuất hiện.
“Ông chủ, chúng tôi không cản được cô Hứa” Trên mặt bọn họ hiện lên vẻ tự trách.
“Không sao, lui xuống đi, người này cứ giao cho tôi. Cô đừng lo lắng, đi tìm quản gia lấy chút tiền rồi mua một ít mỹ phẩm dưỡng da về đây dưỡng cho tốt đi. Con gái tuyệt đối không thể lo lắng đến mức có nếp nhăn được, không thì sẽ không đẹp.”
“Cảm ơn ông chủ”
“Ngoan, đi xuống đi”
Hứa Trúc Linh nhìn anh ta trêu ghẹo người làm, vô cùng bất đắc dĩ.
Cô đã làm gì để gặp phải loại boss phản diện thế này chứ?
Phong cách rất có chủ đích, hoàn toàn khác với phim truyền hình hoặc truyện tranh.
“William, Diên đâu?”
“Ngoan nào, trước tiên bôi thuốc vào đã. Cô xem vết thương trên đùi và cánh tay của mình kìa, nếu không chăm sóc cho tốt chắc chắn sẽ để lại sẹo đấy”
“Nhưng…
“Nghe lời nào, thật khó cho tôi khi nói lời từ chối, tôi không thể dễ dàng tha thứ cho những cô gái không coi trọng khuôn mặt và thân thể của họ. Vẻ đẹp của các cô là cho chính cô, mọi người hẳn là nên cảm ơn tôi mới phải”
Anh ta vô cùng nghiêm túc nói.
Hứa Trúc Linh trừng lớn mắt, trong lòng vô cùng muốn rống to một câu.
Cảm ơn cái đầu nhà anh.
Sao trên đời này có thể tồn tại một tên nhân vật phản diện kỳ cục như thế?
Anh ta ngồi xổm xuống, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc bôi thuốc cho cô.
Không hề có chút mập mờ nào, anh ta cho người ta cảm giác rằng anh ta không thể không tinh tế với một người phụ nữ được.
Vất vả mãi mới bôi thuốc xong, cô rốt cuộc cũng có thể hỏi: “Bây giờ có thể nói cho tôi biết Diên ở đâu rồi chứ?”
“Phòng của người làm dưới lầu”
“Phòng của người làm? Anh dám để cậu ấy trong phòng của người làm?”
“Tôi không quăng cậu ta vào tầng hầm u ám ở dưới là tốt lắm rồi, ở trong phòng của người hầu chính là đãi ngộ cao nhất của bất kỳ vị khách nam nào. Cậu ta hiện tại chẳng có việc gì to tát về cả người lẫn tỉnh thần. Cô phải cơm nước xong xuôi mới có thể đi tìm, nếu không thì không được phép”
“William, tôi có thể hỏi một vấn đề cực nhỏ được không? Vì sao anh lại đối xử với nam nữ chênh lệch lớn như vậy?” Rốt cuộc Hứa Trúc Linh không nhịn được cố lấy can đảm hỏi.
William nghe thấy vậy thì sắc mặt có chút tối sầm lại, động tác đặt bình thuốc xuống của tay có chút chậm trễ.
Anh ta im lặng một lúc lâu, bầu không khí cũng có chút ngột ngạt.
Không biết vì sao hình như cô nhìn thấy anh ta đang siết chặt bình thuốc, khớp xương dày đặc, gân xanh nổi lên.
Chẳng lẽ còn có điều bí ẩn gì hay sao?
Cô nhớ người hầu đã từng nói, anh ta có một người em gái.
“Thật xin lỗi” Cô không nhịn được nói.
William khẽ nhíu mày: “Tôi còn chưa nói cái gì mà, cô xin lỗi cái gì chứ?”