Chương
“Cái này thì đương nhiên rồi, vậy thứ hai thì sao?” Jane cau mày hỏi.
“Nếu như tôi chết rồi, cậu phải chăm sóc tốt cho cô ấy, đừng để cô ấy tự tử. Giao cô ấy cho cậu, tôi rất yên tâm”
“Nếu như cậu chết, tôi cũng sẽ đưa vợ con tôi, mỗi năm đến thăm hương ở mộ cậu, để hai người nói chuyện”
“Vậy nếu như anh chết, tôi có thể không đưa vợ con anh đến mộ của anh” Jane lạnh lùng nói.
Cố Thành Trung nghe thấy vậy, cười nhẹ, chỉ là tiếng cười vô cùng cô đơn.
“Cũng tốt, tránh để cô ấy cảm thấy buồn. Tâm tư của cô ấy rất mẫn cảm, động một cái là đỏ mắt xót mũi. Cho dù có giả vờ kiên cường, cũng là một đứa trẻ.”
“Nếu như cậu tin những lời Kỷ Nguyệt Trâm nói về kiếp trước kiếp sau, thì hãy để mọi việc ổn thỏa, đường làm hại người vô tội. Chúng ta đều là đàn ông, nên đường đường chính chính chiến đấu. Nếu như ngày nào đó cậu hiểu ra rồi, thành toàn cho vợ chồng chúng tôi, tôi cũng muốn làm anh em với cậu, cảm ơn những năm cậu thích Trúc Linh, thật sự cảm ơn”
Cố Thành Trung vô cùng nghiêm túc nói.
Jane nghe thấy những lời này, không khỏi nhướng mày, nói: “Cố Thành Trung, anh thật sự kỳ lạ, không có người chồng nào lại đi cảm ơn tình định của mình như vậy cả. Có phải anh quá tự tin rồi không, cho rằng tôi không thể thắng anh? Anh đừng có vui mừng quá sớm”
“Không phải”
Cố Thành Trung nhàn nhạt ngắt lời cậu ta, nói: “Nhìn thấy cậu đối với cô ấy như vậy, tôi cũng cảm động lây, yêu mọi người là làm tất cả mọi thứ. Kỷ Nguyệt Trâm đã từng cảnh cáo tôi, không buông ta thì kết cục của tôi sẽ không tốt. Nhưng tôi vẫn không nguyện, tôi vẫn muốn có một đường lui cuối cùng.
“Tôi vẫn luôn cảm thấy, giao cô ấy cho cậu, tôi rất yên tâm. Trên thế giới này, tôi không tìm được người thứ hai yêu cô ấy giống như cậu”
“Có lẽ, cậu cảm thấy tôi ngốc, vậy mà lại cảm ơn cậu. Nhưng, có cậu ở đây Hứa Trúc Linh sẽ không bị tổn thương. Cô ấy ở trước mặt cậu, cũng không cần phải đề phòng, có cậu ở đây, cũng sẽ không có người hại cô ấy. Tôi biết cậu nhất định sẽ bảo vệ cô ấy, lân này không phải đã nói rõ sao? Còn có lần trước, Hứa Trúc Linh đều đã thỏa hiệp, nhưng cậu không làm gì cả.”
“Cậu hoàn toàn có thể khiến tôi đau khổ cả đời, nhưng cậu không làm. Mặc dù cậu nói muốn giết tôi, nhưng mọi hành động của cậu, luôn bảo vệ cô ấy. Chẳng qua là cậu không cam tâm, cậu muốn làm thế này, để thu hút sự chú ý của Trúc Linh mà thôi”
“Có người xuất sắc như cậu thích cô ấy, cũng chứng minh Trúc Linh nhà tôi rất giỏi, đúng không?”
“Người chúng ta yêu là một cô nhóc tốt đẹp ngây thơ, cô ấy không biết về những âm mưu của thế giới, như một tờ giấy trắng, nhưng chúng ta đã tạo ra những nét vẽ, thêm những suy nghĩ riêng của chúng ta lên.
Nói đến cuối, chúng ta đều rất ích kỷ, trên miệng thì nói là thích cô ấy, nhưng có làm chuyện gì gọi là thích đâu chứ?”
Anh cười lạnh, chế nhạo mình.
Jane nghe thấy vậy, cũng chìm vào im lặng.
Miệng thì nói thích cô ấy nhưng có làm chuyện gì gọi là thích đâu chứ?
Đúng vậy, đây quả thật là cuộc chiến của hai người đàn ông, cho dù ai thua ai thắng, cuối cùng người đau khổ đều là Hứa Trúc Linh.
Bọn họ chẳng qua chỉ là không cam tâm, tìm một sự an ủi mà thôi.
Nhưng lại bỏ qua người mà mình yêu nhất.
Jane im lặng một lúc lâu, mới nói: “Cố Thành Trung tôi không thể thành toàn. Tôi không thể nhìn thấy anh được hạnh phúc, mà tôi lại cô độc. Anh cũng là người từng rơi xuống vực thẳm cô đơn, chắc là anh hiểu tư vị của cô đơn là thế nào”
“Đúng vậy, chính bởi vì tôi biết cô đơn đáng sợ thế nào, cho nên sau khi Trúc Linh cứu tôi ra, tôi không thể chịu được cô đơn một mình nữa”
“Tôi cũng như vậy”