Chương
“Con ngược lại lại rất thông minh”
Phu nhân cười cười, cũng không tiếp tục hỏi, dù sao câu hỏi này cũng vô nghĩa.
Dù là câu trả lời nào đi chăng nữa, thì cũng làm người phụ nữ đang yêu.
Buổi tối cùng gia đình ăn cơm, trên bàn cơm rất vui vẻ hòa thuận.
Nhưng lại vắng mặt Cố Chí Thanh.
Bà ta oán hận ông, nỗi đau mấy năm nay khó có thể buông bỏ.
Bà ta không có cách nào để buông bỏ, thậm chí không thể biết được mình có yêu ông hay không!
Vào buổi tối, thím Nguyệt đang cho bọn trẻ ăn, Úy Như thì đang quan sát, chơi đùa với đứa trẻ.
Hứa Trúc Linh đã rất căng thẳng trong suốt thời gian đó, phân vân không biết có nên nói cho Phu nhân biết sự thật hay không.
Đứa trẻ không phải do bọn họ sinh ra.
Cô kéo Cố Thành Trung lại hỏi chuyện, Cố Thành Trung bảo cô không cần nhúng tay vào, nếu Úy Như thật sự biết chuyện, anh sẽ ra tay ứng phó.
Rốt cuộc trước khi xảy ra chuyện này, toàn bộ Đà Nẵng biết con của nàng đã chết, đứa nhỏ này là do được bế tới.
Nếu Úy Như muốn biết, chuyện này hoàn toàn không thể giấu được.
Quả nhiên, ngày hôm sau Úy Như đến tìm mình, chất vấn về chuyện đứa nhỏ.
Hứa Trúc Linh đành phải thành thật nói ra ngọn nguồn về đứa bé, Úy Như nghe xong, sắc mặt xanh mét, cuối cùng không một lời mà rời đi.
Bà ấy tức giận về phòng, tức vì nghĩ Cố Thành Trung bị điên tới mức đi nuôi con người ta.
Con của người ta nào có giống con của mình được?
Lúc này, Tạ Quế Anh tới đưa thuốc, tối qua cô ta không trị liệu bằng hương mà thôi miên khiến cho bí mật của cô ta mãi nát vụn trong bụng bà ấy.
Cô ta rất có lòng tin vào thuật thôi miên của mình.
Nhất là bệnh nhân tâm thần, trạng thái tinh thần yếu ớt vô cùng, không chịu nổi một đòn.
“Phu nhân, tới giờ uống thuốc rồi” Tạ Quế Anh lên tiếng nhắc nhở, thấy bà ấy rầu rĩ không vui thì hỏi: “Bà làm sao vậy? Có ai chọc giận bà làm bà không vui sao?”
“Không có gì.”
Phu nhân không muốn nói gì nhiều với cô ta, dù sao Tạ Quế Anh cũng chỉ là người ngoài.
Dù đã chăm sóc mình nhiều năm nhưng bà ấy không có chút ấn tượng sâu sắc nào cho nên không muốn kể với cô ta.
“Phu nhân, bà nhìn tôi đi, bà có thể kể cho tôi mà, tôi là người bà tin tưởng nhất đó!”
Lời của cô ta giống như mang theo hơi thở của sự mê hoặc khiến phu nhân thật sự nhìn cô ta.
Ánh mắt bà ấy không có cách nào rời khỏi được.
“Thành Trung… Không hiểu Thành Trung nghĩ gì mà lại nuôi con của người khác”
“Không phải tối qua tôi đã nói với bà rồi sao? Con dâu của bà là sao chổi, khắc chồng khắc con. Đứa nhỏ vừa sinh ra đã chết, cũng liên lụy tới Cố Thành Trung, thường xuyên ba lần bốn lượt vì cô ta mà trải qua bao nguy hiểm. Đứa con dâu này nếu không đuổi đi, gia đình không yên!”
Câu cuối cùng, giọng điệu của cô ta mạnh hơn.
Phu nhân nghe vậy, ý thức bà ấy vùng vẫy.
Bà ấy liều mạng lắc đầu: “Không, không được, Thành Trung thích cô ta, tôi tôn trọng quyết định của Thành Trung. Hơn nữa… Tôi không thể vì thế mà đuổi cô ta đi, cô ta vẫn luôn chăm sóc Thành Trung…”
“Chăm sóc? Ai” Tạ Quế Anh cười nhạo thành tiếng: “Cô ta chính là kẻ vô dụng, cái gì cũng không làm được, cơ bản là không giúp Cố Thành Trung mà luôn liên lụy tới anh ta. Hơn nữa bà cũng biết rằng, để hồi phục sau một ca mổ đẻ cũng mất một đến hai năm, Cố Thành Trung cưng chiều người đàn bà kia như thế thì nhất định sẽ là hai năm. Năm nay anh ta đã ba mươi mốt, đợi hai năm nữa là hai mươi ba”“