Em bắt đầu dịch từ chương (= chương trên app noveltok, cũng = chương bên Trung luôn).
Hiện tại là chương ứng với truyện Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ trên Noveltok chương .
Khiếp các web khác tách nhỏ chương lộn xộn mà vớ vẩn quá.
Em note lại cho mọi người rõ.
Có thể lên Noveltok đọc mất phí hoặc chờ được em dịch thì đọc Free tại đây.
- -----
“Trúc Linh à, đừng khóc nữa, là anh sai.
Là anh làm không tốt nên khiến em chịu bao nhiêu uất ức như vậy.
Anh suy nghĩ không chu toàn, anh chỉ muốn cho em bình yên.
Nếu như em ở lại bên cạnh anh, em cũng sẽ bị trúng độc.
Thậm chí Tạ Quế Anh còn lợi dụng mẹ để ra tay với em.”
“Phó Minh Tước là điều ngoài ý muốn, anh tưởng anh ra là con người đơn giản cho nên mới để cho anh ta đưa em đi.
Nếu như anh biết em gặp nguy hiểm thì anh nhất định sẽ cố gắng hết sức để đi cứu em.”
“Trúc Linh à, anh nợ những tủi thân uất ức của em, anh sẽ… dùng hết quãng đời còn lại của mình để bù đắp cho em.
Không biết em có cho anh cơ hội hay không.”
“Được chứ, anh đi ra ngoài xuống tầng rồi rời khỏi nơi đây.”
Cô lau giọt nước mắt, nói với giọng điệu buồn bực khó chịu.
“Không được, tối nay anh phải ở lại nơi này.”
“Tại sao?”
“Bởi vì…” Anh mím môi, ấp a ấp úng một lúc lâu rồi mới nói: “Anh dùng dùng hành động thực tế để nói với dì của em, rằng em là của anh và bảo bà ấy đừng xem mặt cho em nữa.
Mỗi lần anh nhìn thấy những người nói muốn lập nhóm cưới em ở trên mạng là anh rất muốn xuất hiện từ trong màn hình máy báy ra mà tóm lấy mấy người đó.
Sau đó đánh từng người thành đầu heo rồi ném ra khỏi Đà Nẵng, khiến bọn họ mãi mãi không quay lại nữa.”
“Hứa Trúc Linh, anh nói cho em biết, anh đang ghen đó.
Anh rất tức giận và muốn trút hết ra!”
Hứa Trúc Linh nghe thấy những câu nói này thì trố mắt đứng nhìn.
Đây chính là Cố Thành Trung mà cô biết sao?
Một con người bày mưu lập kế, quyết thắng thiên lý, sát phạt một cách quả quyết nhưng bây giờ lại tức giận giống như một đứa trẻ?
Nhưng ngay lập tức cô đã hiểu ra.
Mỗi một người đề có hai gương mặt, một mặt trưởng thành và một mặt là trẻ con.
Ngay cả Cố Thành Trung mạnh mẽ cũng không phải là ngoại lệ.
Bề ngoài anh trưởng thành chín chắn, không ai có thể địch lại anh được và cho người ta cảm giác rất an toàn.
Nhưng trước mặt cô, anh có thể không kiêng nể gì cả mà quấn quýt cô, ôm lấy cô giống như một đứa trẻ.
Anh có thể trưởng thành trước mặt mình và cũng có thể cho mình thấy mặt yếu đuối nhất của anh mà không kiêng nể gì cả.
Anh không cần sự an ủi của người khác, anh chỉ cần một cái ôm của mình.
Bởi vì cô chính là người thân thiết gắn bó nhất của anh.
Hai người họ là vợ chồng, những lời nói thật lòng thật dạ anh đều nói cho cô nghe.
Trong lòng cô lập tức mềm nhũn, lúc này mới là nguyên nhân ngày hôm nay anh đến tận nhà sao?
Cô bất lực thở dài một hơi, sau đó đưa chủ động vươn cánh tay ra và ôm lấy cổ của anh.
“Vậy được rồi, tối hôm nay anh ở lại đây đi, coi như là em cho anh uống viên thuốc an thần vậy.
Cố Thành Trung, trong mắt em không có ai có thể so được với anh cả.
Một khi gặp được người tốt nhất, chúng ta sẽ không dễ dàng gì chấp nhận được người nữa.”
“Cố Thành Trung, anh đã biến em trở thành người kén chọn.”
“Tạ Linh à, cảm ơn em vì trong lòng em anh là người tốt nhất.
Anh sẽ cố gắng trở nên tốt hơn.”
“Chẳng phải anh từng nói chúng ta không cần khách khí như vậy sao? Được rồi, anh đi tắm đi, không còn sớm nữa.”
Cuối cùng cô vẫn mềm lòng.
Nhìn gương mặt tái nhợt của anh, nhìn dáng vẻ tiều tụy của anh, cô rất muốn ôm anh ngủ một giấc.
Hai người họ đã lâu lắm rồi không chung chăn chung gối.
Cô tìm cho anh một bộ quần áo ngủ rộng thùng thình, gõ cửa phòng tắm một cái.
“Em vào đi.”
Cô tưởng anh đã tắm xong rồi nên mới để cho mình đi vào, không ngờ đẩy cửa đi vào thì thấy anh vẫn còn đang tắm dưới vòi hoa sen.
Giây phút nhìn thấy cơ thể anh, cô ngẩn người.
Phản ứng đầu tiên chính là rời đi, “sầm” tiếng cửa đóng lại vang lên.
Cô ngẩn người, Cố Thành Trung cũng ngẩn người ra.
“Em làm gì vậy?”
Tiếng hỏi của anh vang lên từ bên trong phòng.
Cô lập tức đã phản ứng lại được.
Đây là người đàn ông của mình, hai người cũng chưa ly hôn thì có gì mà cô không thể nhìn chứ?
Bây giờ mình xấu hổ cái gì? Đã kết hôn hơn một năm, cũng suýt chút nữa có con rồi, mình còn lập dị cái gì chứ?
Cô điều chỉnh lại trạng thái của mình rồi lại đẩy cửa vào một lần nữa: “Hình như vừa nãy em không mang theo não.
À, quần áo của anh đây, anh thay đi.”
Cô đưa quần áo lên phía trước, đôi mắt lơ đãng quét qua chỗ nào đó.
Thứ bé nhỏ này…
Thật sự khiến người ta hoảng sợ mà!
Cô hơi run rẩy, vội vàng thu ánh mắt lại rồi chuẩn bị rời đi.
Nhưng cô không ngờ người đàn ông này lại sải bước lên phía trước, ôm chầm lấy cô từ đằng sau.
Đôi môi mỏng của anh hôn lên bên tai cô.
Cơ thể cô lập tức run lên.
“Anh làm cái gì vậy? Bên cạnh chính là phòng của dì đấy.”
Cô sợ hãi đến run lẩy bẩy, vốn đang rất tức giận nhưng giọng nói lại vô cùng uyển chuyển quyến rũ.
Ngay cả bản thân cô nghe thấy cũng vô cùng xấu hổ, không dám tin giọng nói này lại thốt ra từ bên miệng của mình.
“Vậy em phải nhỏ tiếng hơn một chút.”
“Anh…”
Cô vẫn còn chưa nói xong thì cơ thể đã bị ép đến bên cạnh bồn rửa mặt.
Lớp đá cẩm thạch hơi lạnh, da thịt của cô dán lên đó khiến cơ thể run lên.
Cái tên quỷ này lại lau khô sạch sẽ lớp sương mờ trên mặt kính, để cho cô có thể nhìn rõ dáng vẻ của hai người.
Điều này… Thật là kích thích và xấu hổ quá!
Cho dù hai người đã kết hôn một năm và cũng đã làm những gì nên làm rồi, nhưng… Nhưng mỗi lần làm như vậy cô vẫn cảm thấy rất xấu hô.
Cô không tìm được bất kỳ tự chủ nào, tất cả đều bị anh điều khiển.
“Anh… Có phải cơ thể của anh vẫn chưa khỏe hẳn không? Anh dám di chuyển qua lại sao?”
“Vẫn chưa khỏe hẳn, nhưng vì phục vụ vợ thì anh vẫn có thể.”
“Cái gì mà phục vụ…”
Cô đang định mắng, nhưng người nào đó giở trò xấu cọ sát, dòng lửa nóng bùng lên.
ngôn tình hài
Cô lập tức sợ đến nỗi nuốt nước bọt.
Nhưng cho dù cô có lên tiếng cầu xin tha thứ, người đàn ông đó vốn không hề có ý định muốn buông tha cho cô.
Hứa Trúc Linh vốn không biết mình đã trải qua hơn một tiếng này như thế nào.
Cô không dám phát ra âm thanh lớn mà luôn kìm nén lại, cắn chặt môi dưới.
Đúng là không thể chịu nổi nữa, cô cắn lấy cổ tay của mình, đau đớn hít làn hơi lạnh.
Mà sự công kích của người đàn ông đó càng mạnh hơn khiến cô mất đi lý trí, trong đầu cô trống rỗng vốn không biết mình đang làm gì.
Từng giây từng phút trôi qua, sau khi kết thúc thì cô đã mồ hôi đầm đìa và thờ hồng hộc.
Cô ngâm mình trong bồn tắm ấm nóng, cả người đều mềm nhũn.
Cô thật sự đã quên mất Cố Thành Trung vẫn là một người đàn ông bình thường, anh cũng có nhu cầu.
Mình đã quá sơ suất, thật sự quá sơ suất.
Đàn ông ba mươi tuổi như hổ như sói!
Cố Thành Trung kỳ cọ cơ thể giúp cô, nhìn những dấu răng trên mu bàn tay của cô mà vô cùng đau đớn.
“Sao em lại cắn mình thành thế này?”
“Anh vẫn còn không biết xấu hổ mà nói sao?
Hứa Trúc Linh nghe thấy lời nói này thì tức giận đến run cả người, trừng mắt liếc nhìn với ánh mắt hung ác.
“Lần sau cắn anh đi, em cắn lên cơ thể em anh rất đau.”
Đôi bàn tay lo lớn của anh khỏe sờ lên gò má cô.
Hứa Trúc Linh nghe vậy thì cũng không khách khí nữa, cô túm lấy bàn tay to lớn của anh mà cắn.
Cô cắn rất mạnh, mặc dù không thấy máu nhưng cô biết mình dùng sức cắn độc ác như thế nào.
Mà anh chỉ nhíu mày, đầu lông mày đè xuống.
Anh không hề hành động gì cả, thậm chí không có tiếng kêu rên.
Cô lập tức cảm thấy tẻ nhạt vô vị nên buông tay anh ra.
“Cố Thành Trung, anh đúng là tẻ nhạt.”
“Anh làm sao?”
“Anh đau đớn thì cứ nói ra, mệt mỏi thì cứ hét lên.
Tại sao… Anh luôn nhẫn nhịn?”
“Trúc Linh, anh có thể kể khổ với bất kỳ ai nhưng không thể làm như vậy với em.
Anh chính là bầu trời của em, anh muốn chống đỡ mọi thứ và không thể để cho em cảm thấy anh rất yếu đuối được.”
“Nhưng anh cũng không phải là anh hùng sắt thép, anh tưởng anh có thể gánh vác tất cả mọi thứ sao?”
“Cho dù không gánh vác nổi thì cũng không đến lượt em!”
Anh nói những lời này chắc như đinh đóng cột, không dễ dàng gì mà xen vào được.
Giọng nói này không phải là thương lượng bàn bạc mà là ra lệnh, nó lập tức khiến cô nghẹn lời.
Một người đàn ông yêu bạn sâu đậm, cam tâm tình nguyện che gió che mưa cho bạn và không muốn để cho bạn chịu một chút đau khổ gì.
Nhưng cô muốn kề vai sát cánh với anh….