Em bắt đầu dịch từ chương (= chương trên app noveltok, cũng = chương bên Trung luôn).
Hiện tại là chương ứng với truyện Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ trên Noveltok chương .
Khiếp các web khác tách nhỏ chương lộn xộn mà vớ vẩn quá.
Em note lại cho mọi người rõ.
Có thể lên Noveltok đọc mất phí hoặc chờ được em dịch thì đọc Free tại đây.
- -----
Quý Thiên Kim đứng ở cổng buồn bực nhìn ông ta.
“Ông sao thế? Chẳng phải nói lấy quần áo cho tôi sao? Sao lại đi lâu như vậy?”
Tần Nhâm Thành vô thức đem điện thoại giấu vào tay áo, sắc mặt cũng chỉ cứng đờ một giây sau đó liền khôi phục lại như thường.
Ông ta cầm áo khoác trên giá áo xuống rồi đi về phía bà ta.
“Quần áo của em nhiều quá, anh không biết em muốn mặc bộ nào.
Nhưng em mặc gì cũng đẹp, cái áo khoác lớn này càng hợp với áo lông màu trắng của em hơn.”
“Thật dẻo miệng, anh dựa vào cái miệng này để lừa con gái nhà người ta chứ gì?”
“Lừa mình em là cả đời này đã đủ rồi.”
Tần Nhâm Thành dịu dàng nói sau đó tỉ mỉ giúp bà ta mặc áo vào.
“Đi thôi, chúng ta ra ngoài…”
Lời bà ta còn chưa nói xong thì một giây sau cả người đã rơi vào lồng ngực ông ta, bị ông ta ôm chặt.
Quý Thiên Kim cảm nhận được sự khác thường liền nói: “Anh sao thế? Có…có phải xảy ra chuyện gì rồi không?”
“Không có, vừa nhận được tin bạn cũ ngày xưa đi rồi.
Năm xưa anh cùng Ngôn Minh Phúc và Đồ Lan, cả ba xử lý chợ đen, nhưng bây giờ bọn họ đều đi cả rồi, chỉ còn lại một mình anh.”
“Người chết rồi không thể sống lại, ai biết được giây tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì đâu chứ? Quan trọng nhất là vào giây phút này chúng ta đang ở bên nhau, chặt chẽ không phân rời là được rồi.”
“Thiên Kim, nếu em không giận dỗi với anh, để anh tìm được em sớm hơn thì chúng ta cũng sẽ không lãng phí hai mươi năm thời gian.”
Hai mươi năm đó, bao nhiêu ngày đêm có thể kề tai nói nhỏ, có thể ôm chặt lẫn nhau.
Ông ta cho rằng mình bỏ qua một cái hai mươi năm thì sẽ còn có một cái, hai cái hai mươi năm nữa.
Nhưng bây giờ ông ta hối hận rồi, hối hận vì bản thân đã lãng phí quá nhiều thời gian.
“Có những sai lầm đến cùng vẫn phải trả giá.”
Quý Thiên Kim buồn bã nói.
“Trước kia anh cứ luôn nói em đi theo con đường lệch lạc, sớm muộn gì cũng sẽ bị ông trời thu về.
Cho dù ông trời không thu thì cũng sẽ thua trên tay anh, bây giờ em tin rồi.”
Tần Nhâm Thành ôm chặt lấy bà, trong lòng vô vàn cảm khái, ông ta có rất nhiều lời từ tận đáy lòng muốn thổ lộ ra.
Ông ta tưởng rằng mình có thể dùng phần đời còn lại từ từ nói hết ra, nhưng ông ta biết, thời gian Hắc Ảnh cho mình đã không còn nhiều nữa.
Ngay cả Đồ Lan cũng bị cậu ta giết rồi, cậu ta sẽ bỏ qua cho mình sao?
“Được rồi xuống lầu thôi, anh cả và anh hai đều đang đợi chúng ta xuất phát đó.”
Bà ta dịu dàng lên tiếng.
Tần Nhâm Thành mím môi, muốn nói lại thôi.
Bây giờ có nói gì thêm nữa thì cũng đã vô dụng rồi.
Ông ta chỉ có thể nắm thật chặt tay bà ta, trân trọng mỗi giây mỗi phút ở hiện tại.
Cho dù thật sự chết đi thì cũng không thể để bà bị liên lụy.
Quý Thiên Kim, tình anh nợ em kiếp này, kiếp sau…kiếp sau anh lại từ từ trả cho em nhé.
Ban ngày Hứa Trúc Linh vẫn như thường lệ giúp đỡ trong nhà hàng, tuy Châu Vũ còn nhỏ tuổi nhưng làm việc lại rất đâu vào đấy, nơi cần cô phải lo cũng không có nhiều.
Lúc cô đang bận rộn ở nhà bếp thì Châu Vũ đột nhiên vội vàng chạy tới nói: “Chị Linh, ờ…ờ bà điên lại tới nữa rồi!”
Hứa Trúc Linh nghe thấy lời này liền biết được là ai tới.
Cô có hơi buồn bực, ngay cả đồ đầu bếp cũng không kịp thay liền chạy ra ngoài.
Bà ấy mặc một cái áo khoác đen khiến bà ấy trở nên âm trầm ổn trọng, ánh mắt nhìn người cũng tràn đầy dịu dàng ôn hòa, nào còn có dáng vẻ tức giận trước kia?
“Ờ…có hơi vội vàng, cháu đi thay bộ đồ khác.”
“Không sao, rất đẹp đấy, phụ nữ không ỷ lại vào đàn ông, có thể có sự nghiệp của chính mình, độc lập tự chủ, tôi rất thích.”
“Vậy mời bà ngồi.”
Cô sắp xếp một gian phòng trang nhã riêng sau đó mời bà ấy ngồi xuống.
“Cháu…chắc là biết mục đích cô đến nhỉ?” Bà ấy ngồi xuống liền trực tiếp nói thẳng.
“Là vì chuyện của cháu và Cố Thành Trung sao?”
“Không, cô đến là để xin lỗi, cô sẽ không can thiệp vào chuyện tình cảm giữa cháu và Thành Trung nữa.
Tuy cô không ở chung với nó nhiều nhưng đối với tính cách của nó thì cũng biết được vài phần.
Chuyện nó đã nhận định thì sẽ tự làm theo ý mình.
Nhưng nếu không phải vì cô thì hai đứa cũng sẽ không đi đến bước đường này.”
Bà ấy tràn đầy áy náy nói, sau đó kéo lấy bàn tay nhỏ của cô.
Con dâu tốt thế này ở trước mặt mà bà lại bị Tạ Quế Anh che mờ hai mắt, nhiều lần làm tổn thương cô.
Bà ấy chỉ cần nhớ lại những hành động mà mình đã làm trước kia thì liền lập vô cùng ảo não.
Thấy Cố Thành Trung đau khổ như bây giờ, bà ấy lại càng đau đớn tới mức không thể thở nổi.
Bà ấy chưa từng làm tròn nghĩa vụ người mẹ một ngày nào, nhưng lại khiến bọn họ phải chịu nhiều khổ cực, nhất là Cố Thành Trung.
Bản thân đã nợ đứa con út này thật sự quá nhiều quá nhiều.
Từ khi anh ra đời…thì bà ấy đã đối xử tệ với anh.
Bà ấy đột nhiên rũ mí mắt xuống, sau đó nước mắt liền tuôn rơi.
“Cô đừng như vậy, cô không sai, cháu biết cô bị bệnh chứ vốn không phải ý nguyện của cô…”
Hứa Trúc Linh vội vàng an ủi.
“Tuy là vì ảnh hưởng của thuốc, nhưng chuyện cô làm tổn thương đến nó vẫn là sự thật, cô đã khiến nó lạnh lòng mà rời khỏi nhà họ Cố.” Bà ấy lau khóe mắt, nước mắt tuôn trào: “Cô có lỗi với cháu, càng có lỗi với Thành Trung.
Nhìn dáng vẻ bây giờ của nó, người làm mẹ như cô đây thật sự đau lòng không chịu nổi.”
“Lỗi của cô, cô không thể bắt nó phải gánh chịu.
Trúc Linh, cô dập đầu nhận tội với cháu, chỉ cầu mong cháu rộng lượng tha cho Thành Trung đi! Cháu đừng giận nó nữa, thỉnh thoảng gọi điện thoại nói với nó một câu.
Cháu không biết đâu, từ khi quay về từ nhà họ Quý, nó liền cười ngơ ngác như một đứa trẻ.”
Bà ấy bịch một tiếng liền quỳ xuống, Hứa Trúc Linh nào nhận nổi chứ, cô vội vàng đỡ bà ấy dậy.
Nhưng bà ấy lại kiên quyết quỳ xuống, sống chết bám chặt lấy góc bàn, chính là không chịu đứng dậy.
Hứa Trúc Linh mang tâm trạng nặng nề cũng quỳ xuống luôn.
“Cô à…cô đừng thế này…cháu là bề dưới, thật sự không nhận nổi đâu!”
“Trúc Linh à, là cô có lỗi với cháu, cô có một đứa con dâu tốt thế này mà lại không biết trân trọng.
Đời này cô và Cố Chí Thanh cũng chỉ vậy thôi, nhưng Thành Trung còn trẻ, cháu vẫn còn trẻ, hai đứa vẫn còn đoạn đường rất dài cần phải đi! Nhìn hai đứa xa cách nhau thế này, cô thật sự…thật sự cực kỳ khó chịu.
Hai đứa đều là vì cô nên mới trở thành như vậy, là cô tội nghiệt nặng nề!”
“Cô à…” Hứa Trúc Linh nghẹn lời, trong nhất thời không biết nên nói gì.
Cuối cùng thật sự hết cách, cô chỉ có thể gật đầu: “Cháu không so đo với anh ấy nữa, cháu cũng không phải thật sự giận dỗi anh ấy, cháu biết về tình thì hai người đáng được tha thứ.
Nhưng…cháu không phải một mình, cháu là Hứa Trúc Linh, cũng là người của nhà họ Quý.
Cháu không cần công bằng, nhưng dì, cậu mợ của cháu cần một cái công bằng.”
“Những uất ức đó cháu đều chịu, chỉ cần Cố Thành Trung thương cháu yêu cháu là được rồi.
Cháu nhận lời xin lỗi của cô, cũng nhận lời xin lỗi của ông cụ.
Nhưng, nhưng cháu nói trước, chỉ một lần này thôi, cháu sẽ không chịu lần thứ hai! Nếu không, cho dù là ông trời đến đây cầu xin cháu, cũng là vô dụng.”
Cuối cùng Hứa Trúc Linh vẫn mềm lòng, nhịn không được nói ra.
Bà Cố nghe thấy những lời này liền vội vàng gật đầu.
“Chỉ cần hai đứa sống tốt với nhau là được, cô không cầu mong gì khác! Đời này của cô cũng là thế rồi, chỉ mong hai đứa có thể êm đẹp, cô thật sự đã nợ nó quá nhiều rồi…”.
Truyện Sủng
Bà Cố vô cùng cảm khái nói, dường như lại nhớ tới chuyện cũ gì đó.
Bà ấy lau đi nước mắt ở khóe mắt, ngữ khí cực kỳ trầm trọng.
Hứa Trúc Linh đỡ bà ấy dậy sau đó liền thở phào một hơi, dù thế nào mình cũng không thể giận dỗi với mẹ chồng được.
Chẳng qua bà Cố thật sự rất xinh đẹp, ăn mặc quý giá, cử chỉ ưu nhã, đúng là đoán không ra tuổi, nhìn dáng người và khuôn mặt thì cứ tưởng là một người phụ nữ chỉ mới ba mươi tuổi mà thôi.
Một người mẹ xinh đẹp thế này có sinh ra đứa con đẹp trai như vậy thì cũng không có gì lạ.
Bà Cố ở lại uống ly trà, nói không ít chuyện thú vị của Cố Thành Trung thời còn nhỏ.
“Lúc nhỏ nó không thích cười, cả người nhìn cực kỳ nghiêm túc.
Lúc đầu cô và ba nó còn lo không biết nó có phải bị mặt liệt không nên đi bệnh viện rất nhiều lần, bác sĩ nói nó không có vấn đề gì, chỉ là quá thâm trầm mà thôi, giống như một ông cụ non vậy.”
“Thiện Linh hoạt bát, sẽ dẫn theo nó đi chơi.
Hai anh em nó đều thông minh, thứ gì cũng vừa học là biết ngay, một buổi sáng cũng đã làm hết bài tập cả ngày, buổi chiều thì theo Chí Thanh học bắn cung cởi ngựa, taekwondo…”
“Bọn…bọn họ không có tuổi thơ sao?”
Hứa Trúc Linh cảm thấy chỗ nào đó không đúng lắm, nhịn không được cắt ngang hỏi..