Em bắt đầu dịch từ chương (= chương trên app noveltok, cũng = chương bên Trung luôn).
Hiện tại là chương ứng với truyện Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ trên Noveltok chương .
Khiếp các web khác tách nhỏ chương lộn xộn mà vớ vẩn quá.
Em note lại cho mọi người rõ.
Có thể lên Noveltok đọc mất phí hoặc chờ được em dịch thì đọc Free tại đây.
- -----
"Vậy thì anh sẽ không nói."
Giọng của anh không vội vàng hay chậm rãi, mang theo một sự trầm ấm nhàn nhạt, nghe rất hay.
Người ta không thể nghe ra những cảm xúc vui buồn hay hờn giận, cũng không thể đoán được những suy nghĩ thực sự của anh.
Khi nghe thấy mấy chữ này, Hứa Trúc Linh càng cảm thấy khó chịu hơn.
Cô mím môi hiểu rằng có nói thêm cũng vô ích.
Cô do dự một chút, cuối cùng vẫn cầm cây bút ký màu đen lên và lần lượt ký tên vào hợp đồng.
"Cố Thành Trung...!Em cho phép anh gặp tai nạn, nếu anh thật sự có chuyện gì, em sẽ không nghĩ không thông mà đi theo anh.
Em sẽ thay anh bảo vệ tập đoàn Cố Linh và nhà họ Cố.
Người thân của anh cũng chính là người thân của em, cho dù sức lực của em yếu ớt, nhưng chỉ cần em còn sống thì em sẽ không từ bỏ họ.
"
"Cố Thành Trung, anh chưa bao giờ muốn em phải lo lắng mấy chuyện phức tạp, anh hy vọng em có thể đơn giản yếu mềm mà trốn ở sau lưng anh.
Nhưng hiện tại, em hoàn toàn không thể giống với em trước đây nữa.
Cho dù anh có không thích thì anh vẫn phải thừa nhận rằng em bây giờ trở thành thế này là do một tay anh tạo thành."
"Vì vậy, anh nợ em, anh nợ em quá nhiều.
Dù gặp nghịch cảnh thì anh cũng không được phép từ bỏ chính mình, bởi vì...!em đang đợi anh.
Em sẽ luôn ở đây đợi anh, nếu anh không đến thì em sẽ không đi, hiểu không? "
Cô nói từng từ từng chữ, những lời này tích tụ trong lồng ngực cô rất lâu, rất lâu rồi.
Cô có thể chấp nhận chuyện anh đã có thể đặt sự sống và cái chết của mình sang một bên.
Trước đây cô vẫn mong hai người có thể sống chết có nhau, nhưng sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, cô mới nhận ra trách nhiệm của anh quá lớn.
Cô luôn nghĩ rằng Cố Thành Trung đang ở đỉnh cao của chuỗi thức ăn và có thể làm bất cứ điều gì anh muốn, nhưng bây giờ cô hiểu rằng ngay cả anh cũng không thể tùy ý mà sống.
Vì anh cần phải có trách nhiệm với quá nhiều người.
Anh là người trọng tình trọng nghĩa và có tinh thần trách nhiệm, những người được anh bảo vệ đều rất hạnh phúc.
Tuy nhiên, đôi cánh của anh đã che chở cho quá nhiều người, nhưng anh lại quên mất chính mình.
Tất cả mọi người đều được đặt ở phía trước, anh lo liệu cho họ từ đầu đến cuối nhưng chưa chắc đã nhớ đến bản thân mình.
Cố Thành Trung như vậy thực sự khiến người khác quá đau lòng.
Anh giống như núi Thái Sơn vậy, cho người ta cảm giác cao ngất, nhưng cô biết trong lòng anh cũng có phần mềm yếu chỉ cần vừa đâm vào là sẽ thấy đau.
Khi Cố Thành Trung nghe thấy những lời này, anh rơi vào im lặng thật lâu.
Hứa Trúc Linh nói đúng, cho dù anh không thích, nhưng anh phải thừa nhận rằng Hứa Trúc Linh của hiện tại là do chính anh tạo ra.
Ngay từ đầu rõ ràng anh có thể buông tay vì anh biết cô muốn có một cuộc sống như thế nào.
Nhưng anh lại không nỡ, không muốn buông tay và ép buộc cô bước vào cuộc sống của anh, dùng những hành động thiết thực để dạy cô rằng thế giới này thật nham hiểm cùng với những âm mưu của những người giàu có.
Lẽ ra cuộc sống này cô có thể sống hạnh phúc theo ý mình, và cô sẽ không bao giờ phải sợ hãi như bây giờ.
Chỉ là khi hối hận thì đã quá muộn.
Anh cũng không muốn hối hận, đã trải qua ba năm có cô bên mình thì dù anh chết đi cũng sẽ không hối tiếc.
Anh không nói gì, chỉ ôm chặt cô vào lòng như muốn khắc cô vào sâu trong xương tủy.
"Cố Thành Trung...!anh hứa với em đi, hứa rằng anh nhất định không được từ bỏ bản thân, từ bỏ em."
Cô vòng lấy cổ anh và vùi đầu vào vai anh.
Cô đã cố gắng hết sức để kiềm chế cảm xúc của mình, nhưng nước mắt vẫn không thể ngừng rơi thấm ướt quần áo của người đàn ông bên cạnh.
Cảm nhận được nước mắt nóng như thiêu như đốt của cô, trái tim anh khẽ run lên.
"Hứa Trúc Linh, có em ở đây, anh không dám chết."
"Cố Thành Trung, trước đây em sợ nhất là mấy chuyện ma quỷ, nhưng bây giờ em không sợ ma quỷ cũng không sợ kẻ ác, chỉ sợ khi em tỉnh lại thì sẽ không gặp được anh.
Em sợ rằng tin tức về cái chết của anh sẽ được phát trên TV, sợ rằng anh sẽ bỏ em mà đi khiến em vĩnh viễn cũng không thể tìm thấy anh."
Giọng cô khàn khàn và nghẹn ngào, giọng điệu chất chữa đầy sợ hãi.
Nghe thấy thế thì trái tim anh trở nên nặng trĩu.
Đôi bàn tay to đưa lên mái tóc của cô và nhẹ nhàng vuốt ve.
"Đừng sợ, anh sẽ ở đây, sẽ luôn ở đây."
Hứa Trúc Linh nghe vậy liền cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Cô vẫn nhớ những lời thề nguyện trong đám cưới.
Dù là khi thịnh vượng hay là lúc gian nan, họ cũng sẽ không bao giờ tách rời nhau.
Cô muốn nắm lấy tay anh, cùng nhau già đi, cùng anh đi thật lâu đến hết cuộc đời.
Mãi đến năm giờ chiều Hứa Trúc Linh mới rời đi, cô bước lên xe trong tâm trạng hỗn loạn.
Khương Anh Tùng tiễn cô trở lại nhà hàng, lúc này là lúc cửa hàng bận rộn nhất.
Chỉ là cô không có ý định nấu nướng mà cứ đứng hóng gió bên cửa sổ.
Châu Vũ thấy tâm trạng của cô không tốt liền hỏi: "Chị Trúc Linh, chị không sao chứ?"
"Không có gì."
"Có phải...!là do anh Trung không?"
"..." Cô im lặng một lúc, thấy cô ấy đoán được thì cũng không giấu diếm: "Ừm, là do anh ấy.
Mỗi khi xảy ra chuyện gì anh ấy đều nghĩ đến chị đầu tiên chứ không bao giờ nghĩ đến bản thân mình.
Chị… chị cảm thấy rất đau lòng."
"Nhưng mà, chị Trúc Linh cũng rất may mắn mà đúng không? Chị nên hạnh phúc khi có được một người yêu mình đến quên đi sống chết của bản thân như vậy."
"Phải, chị nên vui, nhưng chị...!tại sao chị lại buồn thế này?"
Cô nắm lấy trái tim mình và cảm thấy vô cùng đau khổ.
Đúng lúc này, người phục vụ ở quầy lễ tân đi tới và nói: "Châu Vũ, anh Dương kia lại đến nữa rồi, anh ta muốn mời cô ăn cơm nên đã đặt căn phòng riêng sang trọng nhất."
“Anh Dương?” Hứa Trúc Linh có chút khó hiểu khi nghe đến cái tên đó.
"Chị Trúc Linh, chị không biết đâu, trưa nay anh Dương đã đến đây ăn trưa và người phục vụ anh ta là Châu Vũ.
Không ngờ anh ta lại nhìn trúng Châu Vũ và tỏ ra ưu ái bằng mọi cách.
Tối nay anh ta lại đến lần nữa, rõ ràng là đang theo đuổi Châu Vũ đấy!"
"Không! Chị Trúc Linh, chị đừng nghe lời cô ấy nói bậy! Đó là người em mới gặp một lần thôi, tất cả đều là giả đó! Chỉ là một tên sát gái thôi!"
“Yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên cũng được mà?” Nhân viên lễ tân cười nói.
"Tôi không đi gặp đâu, cô mau chuyển lời như vậy đi! Tôi còn chưa tan làm đâu!"
Châu Vũ đỏ mặt vội vàng nói.
Tâm tình của Hứa Trúc Linh cảm thấy nhẹ nhõm hơn, cô nói đùa: "Ở nơi này của chị cũng đâu có khắt khe như vậy.
Hơn nữa, hiện tại em là cổ đông nhỏ đã nhận cổ tức, cũng là một bà chủ nhỏ rồi, em hoàn toàn có thể nghỉ ngơi.
Tuy nhiên con người ta vẫn phải biết điểm mấu chốt, trong giới giàu sang có rất nhiều chuyện hỗn loạn, chị sẽ giúp em tìm hiểu xem anh ta có đáng tin cậy không, có thể đó thực sự là tình yêu sét đánh thì sao?
"Chị Trúc Linh, chị...!sao lại hùa theo đùa giỡn em? Mặc kệ chị!"
Mặt Châu Vũ đỏ bừng mà trực tiếp xoay người rời đi, từ đầu đến cuối đều thể hiện sự giận dỗi của một cô gái nhỏ.
Hứa Trúc Linh nhìn cô ấy lại giống như nhìn thấy chính mình trước đây, vì vậy khi nói chuyện với cô ấy thì cô cũng sẽ nói nhiều hơn vài câu.
Cô không có nhiều bạn, Bạch Minh Châu vẫn ở London chăm sóc chồng con, họ thường xuyên liên lạc với nhau qua điện thoại nhưng lại không thể gặp mặt.
Cố Ngọc Vy cũng bắt đầu chuẩn bị mang thai nên không thể ra ngoài thường xuyên, mà cả ngày cô đều ở nhà hàng, ngày nào cũng gặp Châu Vũ nên càng tiếp xúc với cô ấy nhiều hơn.
Lần trước Châu Vũ đã vì cô mà bất chấp tất cả, có phần ân tình này thì cô cũng sẽ không tránh né Châu Vũ.
Bởi vì đây là việc của Châu Vũ nên cô cũng quan tâm đến Dương Việt nhiều hơn.
Lúc đi ngang qua căn phòng bao cô nhìn thấy trên bàn còn đặt một bó hoa hồng lớn, người đàn ông rất đẹp trai không ngừng nhìn thời gian, dường như đang hồi hộp chờ đợi Châu Vũ đến.
Cô đứng lại được một lúc thì Dương Việt cũng để ý đến cô, khi vừa đưa mắt vừa thấy cô thì anh ta hơi gật đầu chào hỏi một cách lịch sự.
Cô mỉm cười lại rồi mới rời đi.
Trong một giây tiếp theo, nụ cười trên mặt Dương Việt dần nguội lạnh, thậm chí có phần...!kỳ dị..