Chương
“Như vậy à, em hiểu rồi.” Bạch Minh Châu rủ mắt xuống và nói.
Ngôn Phúc Lâm cũng ko nói thêm gì nữa liền rời đi. Anh ta đi đến phòng chờ, đợi đến phút cuối cùng, cho đến khi loa thông báo không ngừng nhắc nhở, anh mới di chuyển.
Đúng lúc này điện thoại của anh chợt có chuông, là một số máy lạ gọi đến, anh do dự một lúc mới nghe điện, một giọng nói trầm khàn từ bên kia truyền đến.
“Tôi biết anh không muốn rời khỏi thủ đô vì nơi đây có người con gái mà anh yêu thương nhất. Tôi có thể giúp anh, giúp anh có được cô ấy!”
“Anh là ai?”
Ngôn Phúc Lâm nhíu mày, rốt cuộc là ai mà có thể nói ra những lời kiên định như vậy?
“Anh không cần biết tôi là ai, anh chỉ cần biết là tôi đang giúp anh, toàn tâm toàn ý muốn giúp đỡ anh.”
Giọng nói đó giống như là phát ra từ dưới địa ngục vậy, nghe rất ma mị. Ngôn Phúc Lâm nghe xong đôi mày càng nhíu chặt hơn. “Tôi biết là anh không muốn rời đi, chỉ cần anh muốn, tôi có thể giúp anh ở lại, bảo vệ cô gái anh yêu”
Giọng nói kia lại chậm rãi truyền đến, giống như giọng nói ma quỷ truyền qua tai. Ngôn Phúc Lâm không thể không thừa nhận bản thân anh đang dao động. Anh rời đi thực sự là do bị ép buộc, nếu có thể được chọn lựa, anh nguyện ý chấp nhận nỗi đau khổ hàng ngày bị cự tuyệt, cũng không muốn hàng ngày không được nhìn thấy Hứa Trúc Linh.
Tuy nhiên, sự tồn tại của anh chỉ làm khó cho Hứa Trúc Linh, làm cho cô càng rơi vào vòng luẩn quẩn. Bàn tay anh siết chặt đến mức móng tay dường như cắm sâu vào da thịt.
“Câm mồm, anh câm mồm lại cho tôi! Tôi không cần biết anh là ai, tôi không cần ý tốt của anh. Chuyện tình cảm cưỡng cầu cũng không được, tôi biết cô ấy không yêu tôi, rời đi mới là lựa chọn tốt nhất đối với tôi.”
Nói xong không chờ bên kia nói gì nữa anh liền dứt khoát ngắt máy, lòng bàn tay toát đầy mồ hôi lạnh. Anh không biết được rằng những lời anh vừa nói ban nãy rốt cuộc là dối lòng hay thật lòng muốn vậy. Anh nghiến răng, cuối cùng cũng rời đi mà không ngoảnh đầu lại.
Vài ngày sau Hứa Trúc Linh mới biết chuyện Ngôn Phúc Lâm rời đi, vì mấy ngày qua đều không nhìn thấy anh trong trường. Cô vẫn muốn trực tiếp nói lời cảm ơn anh, sau này từ miệng người phụ đạo mới biết được anh đã rời đi. Hứa Trúc Linh chỉ hy vọng ở nước ngoài anh có thể phát triển tốt hơn nữa, nhất định sẽ trở thành một nhân vật tài giỏi trở về.
Con người luôn muốn tôi luyện mình càng ngày càng ưu tú, cô cũng muốn như vậy. Cô cho rằng việc Thẩm Thanh công khai facebook cũng coi như đã kết thúc, nhưng cô không ngờ rằng nó lại để lại hậu quả lớn như vậy.
Ví như trước đây, những bạn không giao tiếp nhiều thường tìm đủ mọi lý do để lên ký túc của các cô, Nếu không phải là mua nhiều đồ ăn vặt quá ăn không hết, thì lại là mua một chiếc váy, bản thân mặc lên thấy không đẹp, nhìn đi nhìn lại cũng chỉ có cô là thích hợp. Mỗi lần đưa y phục đến đều là nói rất nhiều lời không thật lòng.
“Ây da, mình mập quá rồi, mặc không nổi nữa.”
“Chị gái à, chị mới chỉ có kg, thật là tốt quá mà.”
Hoặc là “Dáng vẻ mình trưởng thành quá rồi, những kiểu xinh tươi trẻ trung như này thật không hợp với mình.”
Chị gái à, chị nói xem ngày ngày mình mặc đồ màu hồng, thắt bím tóc hai bên lên lớp, liệu có hợp với dáng vẻ trưởng thành
của mình hay không chứ. “Mình không mặc được thật là lãng phí, mình cảm thấy thân hình Trúc Linh mặc thích hợp hơn nhiều.”
Bạn tự nói mình thì thôi đi, tại sao còn giả dối nói đến dáng vẻ của cô ấy? Mắt cận thì không đẹp sao?
“Thật xin lỗi. Tôi đây không thiếu quần áo.”
Hứa Trúc Linh cười ha ha nói, trong lòng thấy thoải mái hơn rồi. Ăn, uống, mặc tôi đều không cần. Ăn của người khác một chút, nhận của người khác một chút, cô đều không muốn để sau này không cần vì một chút ân huệ nhỏ nhoi đó mà trở thành gánh nặng ân tình.
Ban đầu Hứa Trúc Linh còn khách khí từ chối, nhưng người đến cửa quá nhiều, đến mức cô phải dán một tấm biển “cảm ơn đã không làm phiền” ở cửa phòng.
Bạch Minh Châu giúp cô bình tâm, cô tự nhiên lại thành ra có quan hệ với nhà họ Ngôn, do vậy bọn họ cũng tự nhiên mà tỏ ra nịnh nọt cô hơn. Hứa Trúc Linh nhịn không được mà khóc thút thít, cũng chỉ là một cô gái bình thường thôi mà lại nhiều người lại xu nịnh cô đến vậy.
Nếu mọi người biết bản thân cô chỉ là vợ chưa cưới của Cổ Thành Trung, chẳng phải sẽ không cần phải ngưỡng mộ cô nữa sao?
Buổi tối Hứa Trúc Linh được nghỉ học, không nghĩ rằng lại nhận được điện thoại của bố cô Hứa Đức Thắng, nói cô về nhà ăn cơm một chuyến. Bố thường không quản lý cô, tự nhiên hôm nay sao lại gọi cô về nhà ăn cơm? Khương Anh Tùng vốn muốn đưa cô về, nhưng bị cô từ chối. Khương Anh Tùng cũng có việc của anh ấy, vì việc đi lại của cô cũng có chút hạn chế. Cô chỉ về nhà thôi mà, hơn nữa bố cô cũng đã biết mối quan hệ giữa cô và Cố Thành Trung, khẳng định cũng không dám làm gì cô, nói không chừng nịnh nọt cô còn không kịp.
Hứa Trúc Linh về nhà một mình, vừa vào cửa đã ngửi thấy một mùi vị rất thơm. Mũi cô rất nhạy bén, chỉ một chút thôi đã ngửi ra là hương vị món ăn mà cô yêu thích. Từ nhỏ đến lớn, trên bàn ăn đều bày ra toàn món ăn mà Hứa Đan Thu yêu thích, mà không bao giờ để ý đến cảm nhận của cô. Có một thời gian, cô rất muốn ăn thịt viên Tứ Hỉ, là một kiểu thịt viên lớn, một miếng to ăn hết, cảm giác ăn một viên thịt lớn thật là ngon quá mà. Sau này dì Lưu đầu bếp của gia đình thấy cô thèm đến đáng thương, đã lén làm cho cô một ít. Bữa đó cô đã ăn hết hai bát cơm, và cảm thấy thật hạnh phúc quá chừng. Tài nghệ nấu ăn của dì Lưu quả thực là rất tuyệt vời.
Hứa Trúc Linh nhanh chóng thay dép đi vào, trong phòng khách Hứa Đức Thắng và Hứa Đan Thu đang nói chuyện với nhau,
Nhìn thấy cô đi vào, Hứa Đức Thắng đứng dậy nói: “Trúc Linh về rồi đấy à, cả nhà mình rất lâu rồi chưa có ăn cơm với nhau, lần này ở lại ăn cùng nhau một bữa.”
“Vâng, bố”
“Bố đi gọi mẹ của con, hai chị em con sau này cũng trở thành người một nhà rồi, nói chuyện nhiều với nhau chút nhé.”
Hứa Đức Thắng rời đi, phòng khách chỉ còn lại cô và Hứa Đan Thu. Ai nhìn người kia cũng đều không thấy thuận mắt,
“Người đàn ông của cô mới rời đi không lâu và cô đã bắt đầu đi qua đêm không về ký túc xá à? Thật không biết xấu hổ.”
“Người đàn ông của tôi còn không quản tôi, vậy thì chị quản tôi làm gì? Hơn nữa tôi ngủ ở nhà mẹ tôi, có vấn đề gì sao?”
“Cô…”
Hứa Đan Thu bị nói cho không cãi lại được, từ sau khi Hứa Trúc Linh ở bên Cố Thành Trung, gan càng ngày càng lớn, giờ còn dám tự mình phản kháng,
Trước đây cô ta không phát hiện ra miệng lưỡi cô lanh lợi đến vậy, nếu không từ nhỏ cô đã bị bẻ gãy từng chiếc răng rồi!
“Hứa Trúc Linh. Cô đừng đắc ý quá sớm! Tôi nói cho cô biết, hiện tại đây không phải là nhà họ Cố, cô còn là em gái của tôi,
Tôi sai cô làm gì thì cô làm cái đó, nếu không tôi không cần phải khách khí với cô nữal”
“Đi, rót cho tôi ly trà, tôi khát rồi.”
Việc rót trà đã có người làm, nhưng Hứa Đan Thu vì muốn làm nhục cô, nên bắt cô đi làm,
Hứa Trúc Linh không nói không rằng, thật sự chạy vào trong bếp bê ra một bình trà,
“Chị từ từ uống nhé, cẩn thận không nóng.”
Hứa Đan Thu nghe cô nói vậy liều nhíu mày nghỉ hoặc: “Cô không hạ độc vào bình trà này đấy chứ?”
“Sao có thể thế được? Tôi cảm thấy chị nói rất đúng, ở nhà họ Hứa chị là chị của tôi, áp đặt được tôi. Những gì chị đối xử với tôi ở đây, cùng lắm đợi khi về nhà nhà họ Cố, tôi trả lại cho chị là được rồi. Trà tôi pha cj uống thấy ngon không? Sau này chị pha trà cho tôi, nhất định phải đúng chuẩn như thế này nhé.”
Hứa Đan Thu toan ném bình trà nóng vào người cô, nhưng cô không muốn nên đã gấp gáp hô dừng,
“Đợi đãi! Chị có cần nghĩ kỹ lại không, chị mà dám ném qua đây, đợi khi vê nhà nhà họ Cố, khi tôi ném bình trà nóng vào người chị, thì chị cũng phải nhẫn nhịn tôi đó.”
“Cô… cô…”
Hứa Đan Thu tức đến mức run người, khuôn mặt vốn xinh đẹp của cô ta đã tức đỏ lên như gan heo, tay cầm chặt bình trà đến mức trên mu bàn tay nổi gân xanh mà không thể ném đi được,
Hứa Đan Thu nói rất đúng, ở nhà họ Hứa cô ta là chị, nhưng ở nhà họ Cố, cô ta chỉ là hậu bối: Không lâu sau đã đến khách sạn sao,
Ở cửa, cô gặp thị trưởng và con ông ta,
Cô chưa từng gặp con của ông ta ở trưởng, trông anh ta hiền hậu chất phác, lịch sự văn nhã, mang kính đen, nhìn rất thẹn thùng,
Lúc anh ta nhìn thấy Hứa Trúc Linh, còn có chút lo lắng bất an, cũng không bắt tay,
Hứa Đức Thắng không để cô đi vào theo, mà để cô tiếp đón con trai của thị trưởng,
Sau khi hai trưởng bối rời đi, Hứa Trúc Linh nói: “Tôi tên là Hứa Trúc Linh, anh tên là gì?”
“Tôi… Tôi tên Dương Vỹ Quân…”
“Ừ, vậy kế tiếp đi đâu?”
“Đi… Đi ăn cơm đi, tôi cũng không biết gần đây có cái gì ăn ngon, cô…cô muốn ăn cái gì.”
“Tôi có thể tùy ý chọn sao?”
“Ừ,ừ”
“KFC, anh từng ăn chưa?”
“Cái này có ai chưa từng ăn chứ?”
Hứa Trúc Linh nghe vậy có chút yên tâm, cô thật sự sợ kẻ có tiền đều có một bô dáng như Cố Thành Trung, những thực phẩm thức ăn nhanh này cũng chưa từng ăn,
Cô nhìn thấy bên cạnh có cửa hàng KFC, liền nói: “Tôi muốn ăn cái này, anh thì sao?”
“Được.”
Dương Vỹ Quân rất thật thà, cũng không dám nhìn cô,
Có điều anh ta rất lịch sự, lắp bắp hỏi Hứa Trúc Linh muốn ăn cái gì, sau đó rất nhanh nhẹn đi gọi,
“Cô ăn được nhiều như vậy sao?”
Cô gọi một phần ăn, một đồ uống, còn có khoai tây chiên, cánh gà, bánh đậu đỏ..,
Dương Vỹ Quân còn chưa gặp qua cô gái nào có thể ăn nhiều như vậy đâu,
Hứa Trúc Linh nghe vậy cũng có chút xấu hổ, cô đã quên, đây là lần đầu tiên ăn cơm có thể quá kiêu ngạo hay không, gọi nhiều như thế, đợi lát nữa lúc để người con trai trả tiền có phải rất xấu hổ hay không?
“Có phải tôi ăn có chút nhiêu không, đợi lát nữa để tôi trả tiền đi, thật xin lỗi.”
“Đâu đến phiên cô trả tiền đâu, con trai và con gái ra ngoài ăn cơm. Đương nhiên làm con trai trả tiền rồi.”
Dương Vỹ Quân kiên định nói,
“Nhưng mà tôi ăn rất nhiều đấy,
Hứa Trúc Linh băn khoăn nói,