Hứa Trúc Linh nhìn Cố Thành Trung, trong lòng cũng cảm thấy thương xót cho anh.
Cô được sắp xếp ngồi ở vị trí cạnh vị trí của bà chủ.
Ông cụ đi về phía Cố Thành Trung, tức giận trách móc anh.
“Cố Thành Trung, gan của mày cũng lớn lắm, mày dám bỏ mặc không quan tâm tới bố mẹ cháu.
Mày có biết mẹ mày và tao tự trách mình như thế nào không?”
“Nếu tao không dạy dỗ lại mày đàng hoàng thì e rằng mày lên trời và không xuống được nữa.”
“Cũng may tao không bị cao huyết áp hay bệnh tim, nếu không sớm muộn gì cũng bị thằng con bất hiếu như mày làm cho tức chết.
Tao tức chết không có việc gì nhưng mày có biết mẹ mày buồn lòng như thế nào không? Giả vờ ly hôn à! Không cần nghĩ cũng biết đây là ý tưởng của mày đúng không?”
“Chuyện này… bố, chuyện này không thể trách anh ấy được.
Con muốn ly hôn thật nhưng anh ấy lại cứ muốn làm giả.
Hứa Trúc Linh nói sự thật.
Ông Cố nghe vậy, cảm thấy không còn chút mặt mũi nào nữa.
Hứa Trúc Linh hoàn toàn không để cho ông cơ hội xuống nước.
Ông Cố xấu hổ một lát rồi nói: “Vậy thì đó cũng là lỗi của Cố Thành Trung, không thông báo cho người lớn biết chuyện ly hôn đó là giả.”
“Cố Thành Trung, mày cứ quỳ ở đây đi.
Không được động đậy lung tung, để tao đỡ tức đã.”
Hứa Trúc Linh nhìn Cố Thành Trung đang quỳ trên đất, sống lưng anh thẳng tắp, giống như một vị tướng quân kiên cường vậy.
Cô đột nhiên nhớ lại chuyện kiếp này kiếp trước của Dương Nguyệt.
Kiếp trước, Cố Thành Trung nhất định là một tướng quân.
Một luồng ánh sáng chợt lóe lên trong đầu cô.
Không hiểu vì sao trong lòng cô cảm thấy hơi đúng.
Rõ ràng những lời nói kia đều là ăn nói linh tinh nhưng không hiểu vì sao cô lại thấy hợp hoàn cảnh như vậy.
Cô còn định khuyên ngăn gì đó nhưng đã bị Úy Như ngăn lại, bà nói đó là hình phạt Cố Thành Trung đáng phải nhận.
Hai người bọn họ chỉ cần ngồi đó ăn uống, chuyện của đàn ông thì để cho đàn ông xử lý.
Một ly trà Hứa Trúc Linh còn chưa uống hết mà đã cảm thấy kinh ngạc mấy lần.
Ông Cố dạy dỗ Cố Thành Trung trong nửa tiếng rồi mới nhấp ngụm trà cho nhuận giọng và ngồi xuống.
“Cố Thành Trung, con còn gì muốn nói nữa không?”
Cố Thành Trung không biết nói gì, những gì cần nói đều đã bị ông ấy nói hết, vậy thì anh còn cần nói gì nữa.
Anh mím đôi môi mỏng rồi nói: “Cố Thành Trung con xin lập lời thề một lần nữa, nếu con còn buông tay Hứa Trúc Linh một lần nữa thì sẽ không được chết tử tế.
Lời này của con, trời đất chứng giám.”
Bốn chữ cuối cùng, anh nói ra đầy kiên định và chắc chắn.
Hứa Trúc Linh lắng nghe, trong lòng tự nhiên cũng thấy rung động.
Lời này của con…
Trời đất chứng giám…
Phải có dũng khí nhiều đến đâu để hứa một lời hứa như vậy?
Cô ngây người ta một lát rồi mới bị Úy Như làm cho hoàn hồn lại.
“Trúc Linh, con có hài lòng với những lời đó của Thành Trung không?”
“Dạ con hài lòng ạ.”
Co mỉm cười nhưng trong lòng thầm nói.
“Thần Phật trên trời chứng giám, xin các ngài đừng coi những lời anh ấy nói là thật.
Về sau nếu chúng con không đi được với nhau nữa thì con cũng tin rằng trái tim của chúng con chưa từng thay đổi.
Cho dù không ở bên nhau, cầu xin các ngài che chở cho anh ấy được sống tốt.”
Ông Cố nghe xong câu này cũng cảm thấy hài lòng.
Cuối cùng ông cũng thở phào nhẹ nhõm và để cho Cố Thành Trung đứng dậy.
Anh quỳ nửa tiếng đồng hồ, đầu gối tê dại.
Lúc đứng lên cơ thể còn hơi chao đảo một chút.
Hứa Trúc Linh vội vàng chạy qua đỡ anh đứng vững, giống như một cây gậy giúp anh không ngã.
“Anh vẫn ổn chứ?”
“Anh không sao, ngồi một chút là ổn thôi.”
Anh mỉm cười ý bảo mình không sao.
“Đúng rồi, con về đây vẫn còn một chuyện nữa.”
“Có chuyện gì vậy?”
“Có phải con vẫn còn một anh em sinh đôi không?”
Cố Thành Trung hỏi thẳng.
Anh vừa nói xong câu đó, căn phòng rơi vào yên tĩnh.
Vợ chồng hai người nhìn nhau và cùng nhìn thấy nỗi bi thương trong lòng đối phương.
Úy Như cúi đầu, bà chọn cách im lặng còn ông Cố lại thở dài rồi từ từ nói: “Đúng là con còn có một người em trai nhưng đó là một cái thai chết, vừa ra đời đã không còn hơi thở nữa.
Lúc đó hơi thở của con cũng rất yếu, vừa ra ngoài đã được đưa vào lồng dưỡng nhi.
Bố nghĩ tới mẹ con, sợ bà ấy biết được sẽ đau lòng nên bảo bác sĩ nhanh chóng xử lý đứa bé kia đi.”
“Lúc đó cơ thể mẹ con rất yếu, không biết gì cả, phải chăm sóc rất lâu mới có thể trông được con.
Lúc đó con đã khỏe hơn nhưng chỉ còn lại có một mình.
Mẹ con biết chuyện sau, đau buồn một thời gian dài.
Vì sau cũng vì con về bà ấy mới phấn chấn được hơn một chút.”
“Chuyện này đã qua rồi, nhưng vẫn là cái dằm trong tim chúng ta, làm thế nào cũng không quên được.
Lâu dần nên mới giấu trong lòng, dù sao cũng không có gì hay để nói.”
“Đúng rồi, sao đột nhiên con lại hỏi chuyện này? Chuyện này cũng chỉ có một vài người biết thôi.”
“Con nghĩ, người em trai sinh đôi kia của con vẫn còn sống.”
“Cái gì?”
Cố Chí Thanh nghe xong câu này lập tức đứng dậy, đôi mắt âm u của ông đột nhiên như phát ra ánh sáng lấp lánh.
Úy Như cũng kích động cầm lấy tay Cố Thành Trung, nước mắt rưng rưng: “Con nói gì, con nói lại lần nữa đi.”
“Một tháng này, người xuất hiện ở tập đoàn Cố Linh thật ra là anh ta.
Con vẫn luôn bí mật ở bên ngoài điều trị, anh ta lại xuất hiện ở Đà Nẵng, mạo danh thân phận của con.”
“Bây giờ nó đang ở đâu? Mẹ muốn đi tìm nó!”
“Mẹ, mẹ đừng vội vàng quá!”
Cố Thành Trung lập tức kéo bà Úy Như lại.
Cố Chí Thanh sau một hồi kinh ngạc cũng bình tĩnh lại được: “Chuyện này rốt cuộc là sao? Chính mắt bố nhìn thấy đứa bé đó không còn thở nữa, sao có thể vẫn còn sống được? Có lẽ nào… chỉ là hai người giống nhau?”
“Không thể giống nhau như vậy được, phẫu thuật thẩm mỹ cũng không thể đạt đến độ giống như đúc, không có chút sai lệch nào như vậy được.
Còn về chuyện năm đó bệnh viện đã giở trò gì thì chỉ có một mình Phó Minh Nam biết được.
Bây giờ anh ta đang làm việc cho Phó Minh Nam, biệt danh là Hắc Ảnh.”
“Hắc Ảnh?”
Cố Chí Thanh nghe thấy cái tên này, lông mày càng nhíu chặt hơn.
Mặc dù hiện giờ ông không tham dự vào chuyện gì nữa nhưng vẫn nắm bắt được thông tin nhanh chóng.
Ông cũng biết chuyện giới hắc đạo thay “máu.”
Cái tên mà ông nghe thấy nhiều nhất chính là cái tên “Hắc Ảnh” này.
“Sao có thể là cậu ta? Phó Minh Nam, tại sao lại là Phó Minh Nam?”
Khớp xương Cố Chí Thanh kêu lục cục khi hai bàn tay ông siết chặt thành nắm đấm.
Nếu bao nhiêu năm nay ông không cố tình gây khó dễ thì cũng không có chuyện vợ chồng chia cắt.
Ông không thể ngờ được một đứa con trai của mình đang ở trong tay Phó Minh Nam.
“Thành Trung, nếu lần sau con gặp được nó, nhất định phải đưa nó về nhà để bố mẹ xem thử.”
“Con biết rồi, hy vọng lần sau còn có cơ hội đối mặt trực tiếp với cậu ta.”
“Thành Trung, nếu cậu ta thật sự là em trai của con, con tuyệt đối không được làm hại nó.
Phó Minh Nam đúng là một gã biến thái, ông ta nuôi nó lớn, mẹ thật sự không dám tưởng tượng thằng bé đã phải chịu đựng những gì.
Tất cả đều là lỗi của mẹ, mẹ sinh các con ra nhưng lại không dạy dỗ được các con nên người.
Tất cả để là lỗi của mẹ.”
Úy Như đau đớn khóc nức nở.
Cố Chí Thanh đành phải bảo người làm đỡ bà về phòng rồi bảo Cố Thành Trung vào thư phong.
Trong phòng chỉ còn lại hai bố con, hai người cũng dễ nói chuyện hơn.
“Thành Trung, suy đoán của con có thể đúng được mấy phần?”
“% cậu ta là em trai của con.
Cậu ta căm hận nhà họ Cố, căm hận con.
Con không biết lòng thù hận của cậu ta từ đâu mà có.”
“Nó đang oán trách chúng ta lúc đó không đưa nó về nhà.
Chúng ta lại tạo cơ hội cho Phó Minh Nam và… mất đi một đứa con trai.”
Lúc nói câu này, ông Cố Chí Thanh ngẩng đầu nhìn trần nhà.
Một vị anh hùng ở tuổi xế chiều âm thầm rơi lệ: “Gã biến thái của Phó Minh Nam nhất định đã hành hạ thằng bé không ra gì.
Lúc trước bố không nên nhân từ với ông ta, không nên nghĩ tới chuyện ông ta là anh của Úy Như.
Tất cả đều là lỗi của bố.”
Ông Cố Chí Thanh cúi đầu dừng bước, hối hận vì những chuyện trong quá khứ.
Chỉ một sai lầm trong quá khứ nên mới để lại mối hậu họa là Phó Minh Nam như hiện giờ..