Chương
Phut!
Một ngụm cafe Cố Ngọc Vy còn chưa kịp nuốt xuống thiếu chút nữa là đã phun ra ngoài.
Cô ấy kinh ngạc nhìn chằm chằm Hứa Trúc Linh, hỏi: “Cậu hỏi chuyện này để làm gi?”
“Hiển nhiên như thế, lẽ nào cậu không nhận ra sao?”
Hứa Trúc Linh vô cùng nỗ lực nâng nâng ngực minh lên cho cô ấy hiểu.
“Được rồi được rồi, có nâng lên nữa cũng vô Cố Ngọc Vy phầy phẩy tay, lời này như một con
dung.” dao hung hăng đâm thẳng vào lòng cô.
“Thật ra… dồn lại một chút thì vẫn còn coi được..”Cô vẫn muốn giãy dụa lần cuối cùng trước khi chết.
CỔ Ngọc Vy có hdi do khóc dở cười, cô ấy nói: “Nếu như cậu muốn lựa chọn dùng y học can thiệp thì có thể suy xét việc độn ngực bằng silicon.”
“Hả? Không có cách nào khác để phát triển tự nhiên sao?”
“Cái này…”
Cổ Ngọc Vy rất muốn nói cho cô biết, muốn nâng ngực một cách tự nhiên thì cần phải có cả hai bên nam nữa cùng nhau hoàn thành.
Người phát dục không tốt giống như Hứa Trúc Linh chỉ có thế cố gắng ngày sau mà thôi.
Không những phải chủ ý đến chế độ ăn uống mà còn phải thường xuyên mát xa, hoặc là phải trông cây vào chuyện sau này có con mà phát dục lần thứ hai.
Nhưng… lấy mối quan hệ giữa Hứa Trúc Linh và Cổ Thành Trung bây giờ, rõ ràng là về trước hay về sau gi cũng đều không thích hợp.
“Câu đã thử uống sinh tố đu đủ chưa?”
“Mỗi ngày đều uống.”
“Vậy có sờ sờ mỗi ngày không..”
“Ngày nào cũng làm..”
“Thế này đi, tùy theo duyên số thôi. Tôi nghĩ anh tôi cũng sẽ không bỏ đi cậu đâu
Cổ Ngọc Vy ngượng ngùng ho kho khu vài tiếng. Hứa Trúc Linh nhất thời tiền nhụt chí, trong lòng cô cảm thấy thật chua chát. cô gục đầu xuống, chán nản không gượng dậy nổi.
Ngọc Vy nói chen vào: “Tình cảm giữa cậu và Cổ cô Bạch Minh Châu gì đó rất tốt sao? Tính tình cô ấy thế nào, thích cái gì?”
“Minh Châu hà? Con người Minh Châu rất tốt, tính tinh mặc dù có hơi nóng vội, dễ dàng nổi cơn tam bành nhưng không xấu, ngày thường vẫn là một người rất ôn hòa. Thích cái gi sao… thích mua mua mua, thích hoa tưới, thích ăn lầu…”
“Tôi biết rồi, tôi còn có chuyện khác, không thể chơi cùng cậu nữa, bye bye nha.”
Cổ Ngọc Vy cầm đổ lên rời đi, ngay sau đó liên
xuất hiện trước cửa nhà Bạch Minh Châu.
Cô đã điều tra từ lâu rồi, mấy ngày gần đây Nguyễn Doanh đều ở đây chăm sóc cô em gái đang bị thương của mình.
Cô ấy nhắn chuông cửa, là Nguyên Doanh đi ra mở cửa.
“Sao em lại tới đây?”
“Em tôi thăm anh mà, em quay về mà anh cũng không đi tim em, em cũng chi đành tới tìm anh mà thôi.”
“Thật ra anh cũng tính đi tìm em, trước khi đi anh phó thác cho em nhiều chuyện như vậy, cũng nên báo đáp em thật tốt mới phải.”
“Không phải anh nấu cơm rất lợi hại sao? Anh nấu cho em một bữa cơm là được rối. Sau khi anh đi rồi em cũng nuốt không trôi đồ ăn ở nhà ăn luôn.”
“Được.”
Cổ Ngọc Vy ước vào nhưng không nhin thấy Bạch Minh Chậu đâu, cô ấy nghi ngờ hỏi: “Em gái anh đâu rồi?”
“Ở trong phòng ngủ, những thứ này đều là tặng cho em ấy sao?”
“Ừ, cô ấy sẽ thích chứ?”
“Đều là những thử em ấy thích, em ấy sẽ thích thôi”
Cổ Ngọc Vy nghe thấy lời này thì không nhịn được mà thờ phào nhẹ nhõm.
Cô bước về phía trước gõ cửa phòng, trong phòng
truyền ra giọng nói của Bạch Minh Châu.
Cô ấy đấy cửa bước vào trong rồi đặt bó hoa hồng màu hồng phấn trước mặt Bạch Minh Châu.
“Lần đầu tiền đến nhà chào hỏi, đây là một ít tấm lòng của tôi, mong cô không chê.”
“Cô tới đây làm gi? Hình như tôi và cô hoàn toàn
không thân như vậy mà.”
Bạch Minh Châu nhìn cô ấy, đầy cành giác hỏi.
Cổ Ngọc Vy cảm nhận được thái độ thủ địch từ trong lời nói của Bạch Minh Châu nên không nhịn được mà nhíu mày.
Lẽ nào là bởi vì chuyện ngày hôm quan nên Bạch Minh Châu không thích cô sao?
“Hinh như cô không thích tôi thì phải? Bởi vì Hứa Trúc Linh sao?”
“Hoàn toàn không phải, chỉ là tôi không thích người la đột nhiên tới nhà minh mà thôi.”
“Yên tâm đi, tôi đây cũng không phải đến để thăm cô, mục đích chủ yếu của tôi chính là tìm anh cô. Nếu như không phài bởi vì hai người có quan hệ anh em thì tôi cũng sẽ không chủ động lấy lòng cô thể này đâu. Vốn dĩ tôi nghĩ rằng chiêu này có tác dụng, nhưng đáng tiếc là có người không chịu tiếp nhận, mà tôi cũng không phải là loại người già nhân giả nghĩa gi đó. Người đối xử tốt vời tôi thì tự nhiên tôi cũng sẽ đối xử tốt với người ta. Tôi đặt hoa ở đây, hỏi thăm một chút mà thôi, không cần cảm ơn.”
Cổ Ngọc Vy thản nhiên nói, khí thế còn phải cao hơn Bạch Minh Châu mấy phần.
Bạch Minh Châu tức tức giận đến nỗi siết chặt nằm đắm, không phải là cô ấy tức giận Cố Ngọc Vy, mà là ào não vi chính mình.
Cô ấy tức giận chinh minh yêu sai người, yêu phải một người không nên yêu.
“Ngọc Vy, tới đây giúp anh chút.”
“Tới ngay đây.” Cổ Ngọc Vy chuẩn bị rời đi, khi ra tới cửa rồi thì đột nhiên lại dừng lại bước chân, cô ấy nói: “Anh trai cô rất quan tâm tới cô, không ít lần nhắc tới cô bên tai tôi. Trong ấn tượng của tôi, cô vẫn luôn là một cô nhóc không hiểu chuyện, vĩnh viễn đều không thể hiểu được anh cô đã vì cô mà trà giá bao nhiêu. Trong lòng anh cô toàn bộ đều là cô, nhưng trong lòng cô lại không mày may coi anh ấy là anh trai.”
“Tôi chưa từng xem ảnh của cô, anh cô nói với tôi rằng tấm ảnh cuối cùng đã bị cô cầm đi rồi, cô không muốn đưa cho anh ấy. Ngay lúc đó tôi liền âm thẩm quyết định, nếu gặp được cô thì nhất định tôi phải dạy dỗ cô một trận ra trò. Hy vọng cô sẽ không để tôi có thể nắm được cơ hội đó, nếu không thì tôi sẽ không khách khí với cô dâu”
Cổ Ngọc Vy nói xong, đang chuẩn bị đi ra ngoài nhưng lại bị Bạch Minh Châu gọi lại.
“Vây, cô có biết không, nếu như cô muốn ở bên cạnh anh tôi, chi cần tôi không đồng ý thì anh ấy sẽ không chịu ở bên cô không.”
“Anh ấy sẽ.”
Cổ Ngọc Vy hít sâu một hoi roi mới xoay người lại nói: “Anh ấy không phải chi sống vì một mình cô, chú cô không chỉ một lần tạo áp lực cho anh ấy, ép anh ấy phải cưới một cô gái môn đăng hộ đổi, bây giờ anh cô chi là đang chịu đựng vì cô mà thôi, đợi đến khi anh ấy không thể chịu đựng được nữa thi anh ấy vẫn sẽ phải quay về bên cạnh tôi thôi.”
“Anh cô chính là người thân của cô, chứ không phải là nô lệ của cô. Bố mẹ cô chết rồi, bổ me anh ấy cũng chết roi, anh ấy không cần phải chăm sóc cô khắp mọi phương diện. Chỉ bởi vi anh ấy lớn hơn cô vài tuổi nên phải chịu khổ khắp nơi thay cô sao?”
“Những tháng ngày binh yên mà cô có được là bời vì có người đi trước gánh vác giúp cô!”
Sau khi Cổ Ngọc Vy nói xong thì liền xoay người rời đi.
Bạch Minh Châu có rất nhiều lời muốn nói nhưng đều nghẹn ở cổ họng, cô ấy muốn nói ra nhưng lại không thể thốt ra một chữ nào.
Như kẹt ở yết hầu,
Bạch Minh Châu vẫn luôn biết rằng minh ích kỷ, biết mình đang giam cầm Nguyên Doanh.
Cô ấy không muốn làm anh em bình thường với Nguyễn Doanh, nhưng lại dùng hai từ anh em này để ràng buộc Nguyên Doanh, muốn làm gì thì làm.
Cô ấy cũng muốn thoải mái buông tay, nhưng căn bản là hành động không thể nào nhẹ nhàng như lời nói vậy được,
Rất khó rất khó.
Khi Cổ Ngọc Vy đi tới phòng bếp thì Nguyên Doanh hỏi cô ấy: “Em và Minh Châu ở trong phòng lâu như vậy nói những gì thế?”
“Không có gì, một số chuyện bí mật của con giá bọn em thôi.”
“Tính tình của hai người đều không tốt, anh còn lo lắng khí hai người gặp mặt sẽ đánh nhau nữa đó.”
“Vi thế nên anh mới gọi em ra ngoài này sao?” Cố Ngọc Vy tức giận trừng mắt quát anh ấy: “Em lớn hơn cô ấy nhiều tuổi như vậy, em sẽ không ý manh hiếp yếu! Con gà này xử lý thế nào đây?”
“Rút xương hầm canh.”
“Biết rối.
Cổ Ngọc Ký bắt đấu rút xương gà, thậm chỉ cô ấy còn xếp xưởng gà lại với nhau, hợp thành một bộ xương gà hoàn chinh.
“Cơ thể con gà này không được tốt lắm, xương cốt quả giòn.”
“Ủ, sau này anh sẽ không mua gà ở nhà này nữa, ăn vào không tốt cho cơ thể.”
“Em biết có chỗ bán rau quà hữu cơ, tất cả thực phẩm chỗ đó đều rất sạch sẽ vệ sinh, khi đó khi em phát hiện ra tiệm đó thì liền đoán chắc rằng chắc chắn anh sẽ thích, lần sau em dẫn anh đi xem thử?”
“Được, lần sau coi như là quà bồi tội của anh đi, trì hoãn lâu như vậy mới có thể trở về”
“Làm việc cho anh không phải là chuyện nên làm sao? Dù sao thì em cũng đã bị anh giam ăn đứt lâu rái
Có Ngọc Vy vô tội nhún vai nói rồi tiếp tục đấm bóp thịt gà, sau đó liền đặt con gà lên nổi hầm canh, Bạch Minh Châu đứng ngoài cửa nhìn thấy một màn này thi đột nhiên lại cảm thấy hai người bọn họ rất xứng đôi vừa lửa.
Khi làm việc Cố Ngọc Vy có thể đưa dao phẫu thuật cho anh ấy.
Khi tan làm về nhà rối hì Cổ Ngọc Vy cũng có thể vào bếp giúp đỡ anh ấy.
Thật ra từ trước đến giờ đều là cô ấy trói buộc Nguyên Doanh.
Nên buông tay sao?
Người đàn ông mà cô ấy yêu nhiều năm như thế, bây giờ lại phải chắp hai tay dâng lên cho người khác, loại cảm giác này phải gọi lại đau thầu tim gan.
Nhưng, nếu không buông tay thi cô ấy có thể làm gì được chứ? Khỏe môi Bạch Minh Châu nhếch lên một nụ cười đầy chua sót.