Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

chương 156

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

Cô ngồi ở một bên, Hứa Đức Thắng bước vào cửa nhưng cũng không thèm nhìn cô lấy một cái. Toàn bộ sự tập trung đều rơi hết lên người Hứa Đan Thu.

Ông ta hình như chỉ biết có đến con gái của mình.

Thế còn cô thì sao?

Cô là cái gì chứ?

Tự nhiên trái tim Hứa Trúc Linh cảm thấy hơi nhói lên, côn vốn con tưởng từ lâu mình đã chai li với điều này rồi.

Cô ở trong nhà họ Hứa mười tám năm và từ lâu có phát hiện ra mình cũng chi làm một người thừa nhưng bây giờ cô lại nhận ra, thậm chí cô không phải là một người thừa, trong mắt của bọn họ, bây giờ cô đã không còn tồn tại. Sự tồn tại của cô là hoàn toàn vô nghĩa và có hay không cũng được.

Cổ họng Hứa Trúc Linh nghẹn cứng lại, cô muốn khóc nhưng lại không khóc được.

Co giữ chặt lấy tay của mình, dầu móng tay ghim sâu vào trong da, đau đến mức nhói lên.

Hai người bọn họ hỏi thăm nhau một lúc rối Hứa Đức Thắng mới liếc mắt sang nhìn cô: “Cô cũng ở đây à? Nghe nói cô có tranh chấp gì với con gái của nhà họ Trình. Về sau ở những nơi đông người, nếu có thể không nói chuyện thi đừng nói chuyện, đừng đắc tội với những người mình không thể đắc tội được. Hiểu chưa?

“Đó không phải là lỗi của con, là lỗi của cô ta..”

Hứa Trúc Linh vẫn chưa nói hết thì đã bị Hứa Đức Thắng ngắt lời: “Tôi không quan tâm đó là lỗi sai của ai. Mặc dù nhà họ Hứa và nhà họ Trình không phải có một quan hệ gì quả thân thiết với nhau nhưng vẫn có khi phải đi lại trong lúc làm ăn. Cô bảo tôi về sau còn mặt mũi nào để đi làm ăn với người ta nữa? Có phải cô nghĩ mình với được đến Cổ Thành Trung, lại là con nuôi của nhà họ Ngôn nên trong mắt cô không còn người bố này nữa phải không?”

Hứa Trúc Linh nghe thấy vậy định lên tiếng giải thích gì đó cho minh nhưng nghĩ lại lúc đầu, khi Hứa Đức Thắng nho cô ăn cơm với con trai của thị trường thì còn lời ngon tiếng ngọt. Vậy mà sau khi lợi dụng cô xong lại lên mặt mắng chửi cô như vậy.

Đúng là bố của cô!”Con biết rồi”

Một lúc sau cô mới nói ra được ba từ đó và giọng điệu cũng rất lạnh lùng.

“Biết là tốt, tôi không mong cô đem lại cho tôi bắt cử phiền phức gì. Đợi đến nữa cả nhà cùng ngồi xuống thi cũng đừng khiến cho người khác phải cười nhạo, Lúc bữa tiệc bắt đầu, cô sẽ đi với tôi để đến xin lỗi ông cụ Trinh.

“Con không đi.”

Hứa Trúc Linh đứng thẳng lưng, cô nói ra từng chữ rõ ràng.

Hứa Đức Thắng nghe vậy thì cũng cau mày, không vui.

“Đức Thắng, ông xem đứa con gái nhỏ của ông đi. Nó vẫn còn chưa gà vào nhà họ Cổ mà đã dám cãi lại bổ như thế. Con gái đúng là nuôi tôn cơm, chúng nó đến khi đủ lông đủ cánh rồi thi lập tức bay đi.”

“Chủ Thắng, châu chỉ là một người ngoài nhưng cháu không nghe được những lời như thế. Tính khí của Hứa Trúc Linh càng ngày càng lớn, đúng là có người ở đằng sau chống lưng nên khác hẳn, dám nói chuyện với bố mình như thế.

Hứa Trúc Linh nghe vậy thì lại thấy hơi buồn cười.Cô đã làm gì chứ?

Cô mới chỉ nói có ba chữ, nêu ra ý kiến của mình chứ cô cũng chẳng nói cái gì láo lếu bắt hiểu cả.

“Lâm Thanh Loan, đây là chuyện của gia đình tôi thì liên quan gì tới cô? Nhà cô ở cạnh biển nên cô muốn quàn nhiễu thứ như vậy sao? Hay là tôi tặng cho cô một giải thưởng luôn nhi?”

Sự chịu đựng của Hứa Trúc Linh cuối cùng đã bi phá vỡ tan tành.

Bác trai, bác gái, Cố Ngọc Vy và Cổ Thành Trung đều nói rất đúng.

Con ngựa giỏi thì luôn bị người ta cưỡi còn người hiển lành thi luôn bị người khác bắt nạt.

Cô nhẫn nhịn một lần thi bọn họ lại tường rằng cô yếu đuối dễ bắt nạt.

Bây giờ thi cô có gì phải sợ chứ?

Cô sợ sản nghiệp của nhà họ Cố không đủ lớn hay người đàn ông của cô sẽ không ra mặt giúp cô?

Đúng là cô dựa vào đàn ông đấy, như thể thi có làm sao chứ?

Có bản lĩnh thì mấy người bọn họ cũng đi tìm những người đàn ông như Cổ Thành Trung mà dựa vào

Vậy nên, dựa vào đàn ông cũng không có gì xấu cà, người đàn ông này cũng là do cô tự mình đi tim.

Lâm Thanh Loan nghe thấy câu đó thì cũng tức giận.

“Cô… cô nói lại một lần nữa xem nào.”

Cô ta chỉ tay vào mũi của Hứa Trúc Linh, cả mặt đỏ phừng phừng vì giận dữ.

Liên quan đếch gì tới cô?”

Câu trả lời của cô dúng là rất ngang ngược nhưng rất có hiệu quả.

“Cô.. chú Thắng, chủ nhìn con gái mình xem cô ta vừa nói gì đi? Nếu như người khác nghe được thì còn tường nhà họ Hứa không biết day con cái.”

Hứa Đức Thắng nghe xong câu đó thì sắc mặt rất khó coi.

Lúc đầu ông ta còn e sợ một chút thể lực của Cổ Thành Trung và đôi vợ chồng không nói lý lẽ nhà họ Ngôn kia.

Nhưng lúc này, là một người chủ gia đình, lại làm một người bố, bị Hứa Trúc Linh thẳng thừng từ chối như vậy trước mặt nhiều người, ông ta thấy minh phải đứng ra nói gì đó.

Cho dù Có Thành Trung có tìm đến ông ta thì ông ta cũng có cái lý của minh.

Một người bố dạy dỗ con gái thi là một chuyện không thể đương nhiên hơn được nữa,

“Hứa Trúc Linh!”

Hứa Đức Thắng tức giận hét lên, thậm chí ông ta còn đập mạnh tay xuống bàn trang điểm.

“Bổ, con nói có gì không đúng sao? Con đang nói chuyện với bố thi những người ngoài này xía vào làm gì? Chẳng lẽ bố mẹ cô ta không dạy cô ta biết khi người khác đang nói chuyện thì đừng xen vào sao?”

“Mày… không ngờ mày còn mặt mũi mà đi đổ lỗi cho người khác? Tao thấy mày hỏng quả rồi.”

Cơn giận của Hứa Đức Thắng bốc cháy hừng hực, bây giờ ông ta không còn e ngại một chuyện gì nữa.

Trí khôn của ông ta đều bị ngọn lửa tức giận che mất, ông ta chỉ muốn phải dạy lại đứa con gái không biết trên biết dưới là Hứa Trúc Linh kia.

Hứa Đức Thắng bước tới, bàn tay giơ cao trên trời định đánh thẳng xuống mặt cô.

Hứa Trúc Linh cau mày, nhưng cô không tránh né, cô chị lạnh lùng nói.

“Bố, bố cứ đánh đi”

“Cùng lắm thì con cứ mang cái vết bạt tai này ra ngoài để cho mọi người xem bố dạy dỗ con gái minh như thế nào. Năm nay con tuổi chứ không phải là tuổi để mà bố vẫn còn dùng đòn roi nói chuyện với con. Nếu chuyện này mà truyền ra bên ngoài thì không biết làm trò cười đến đâu?”

“Mày..”

Hứa Đức Thắng bị câu nói đó của Hứa Trúc Linh làm cho nghen họng. Bàn tay ông ta vẫn giơ lơ lửng trên trời, ông ta đánh xuống cũng không được mà không đánh xuống cũng không xong.

Đứng trước mặt Hứa Đức Thắng, Hứa Trúc Linh trở nên nhỏ bé hơn, thân hình của Hứa Đức Thắng rất lớn nên càng làm người cô trở nên gây gò yếu ớt.

Nhưng cô đứng thẳng lưng kiêu hãnh, giống hệt như hình ảnh cây tùng vẫn đứng thằng trong gió rét. Hứa Trúc Linh nâng cao cằm lên, ngẩng đầu nhìn

Hứa Đức Thắng.

Ánh mắt cô không còn vẻ sợ hãi muốn rút lui nhưng mà cô trực tiếp nhìn thằng sang.

“Bó, vẫn còn chuyện vừa này bố muốn con đi xin lỗi ông cụ Trình. Vây thì trước khi con đi xin lỗi, con sẽ đi hỏi bố mẹ nuôi của con. Bọn họ vừa mới giải quyết chuyện này xong, là cả con và Trình Anh đều có lỗi Nếu như con phải đi xin lỗi thì cô ta phải đến đây xinỗi con trước”

“Và lại, con cũng muốn đi tim Có Thanh Trung xem anh ấy thấy chuyện này như thế nào.”

“Mày đang uy hiếp tạo đúng không? Mày lôi cả Ngôn Minh Phúc, Thẩm Thanh và Cố Thành Trung ra như thế có phải là mày đang muốn chống đối lại tao đúng không?”

Hứa Đức Thắng vô cùng tức giận, sao lúc trước ông ta không phát hiện ra Hứa Trúc Linh lại còn mạnh mẽ như vậy?

Hứa Trúc Linh cũng ăn nói đâu ra đấy, còn cô thì như một con nhím, lúc nào cũng xù lông: “Con cũng chỉ muốn lấy lại công bằng cho mình thôi. Con chi không hiểu một điều rằng con và bọn họ không có quan hệ máu mủ gì với nhau mà cũng có thể bào vệ con như vậy. Còn bố là bổ ruột của con nhưng lại đối xử tàn nhẫn với con như thế? Hứa Đan Thu là con gái của bố, còn con chẳng lẽ không phải sao? Sao bổ lại nhất bên trọng, nhất bên khinh như thế? Chẳng lẽ bố không cảm thấy lương tâm mình bị cắn rứt sao?

Cuối cùng, Hứa Trúc Linh nói ra câu hỏi ở sâu trong đáy lòng mình.

Cô đã chôn giấu nó ở đó bao nhiêu năm nay, lúc trước có vẫn luôn muốn hỏi nhưng lại không dám.Cô thấy sợ…

Cô sợ cỏ nói ra sẽ làm Hứa Đức Thắng không vui?

Nhưng bây giờ cô đã hiểu, cô không có gì phải sợ cả, cô muốn hỏi thì cứ hỏi thôi.

Hứa Đức Thắng nghe vậy thì sắc mặt càng đỏ hơn, cơn giận cũng càng lúc càng bốc lên cao ngút. Ông ta không khống chế được mình, cái tát giáng mạnh xuống nhưng không phải là vào mặt cô mà rơi trên cánh tay cô.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio