Chương
Đau…
Hứa Trúc Linh cảm thấy cổ họng mình hơi ngai ngái, cô muốn mở miệng ra kêu đau, nào ngờ một ngụm máu tươi lại trào ra.
Thế này… là chảy máu dạ dày à?
Lúc này cô chẳng rõ nữa.
Trình Anh thấy cô đã lăn đến lan can rồi, chỉ cảm thấy đỡ phiền, vậy là không cần phải ra tay lần nữa rồi. Cô ta đỡ cô lên sau đó cứ thế đây cô ra ngoài.
Nào ngờ… Hứa Trúc Linh lại túm được dây bảo vệ, treo lơ lửng ở phía ngoài du thuyền.
Cố giãy chết? Thú vị đấy.
Trình Anh hứng lên, không vội vàng đẩy cô xuống ngay, bàn thân cô ta cũng muốn nhìn xem ứa Trúc Linh có thể kiên trì được đến bao giờ.
Đúng lúc này, Cổ Ngọc Vy tìm khắp sành lớn mà vẫn không thấy Hứa Trúc Linh đâu thì càm thấy hơi là lạ.
Cô đeo tai nghe lên, chỉ thấy bên kia có tiếng thở rất yếu ớt, khi có khi không.
“Vẫn đang ngủ à?” Cổ Ngọc Vy cảm thấy hơi ngạc nhiên, định lên lầu xem thử.
Cổ Ngọc Vy gõ cửa, bên trong có tiếng đáp của Cố Thành Trung, cô vội đầy cửa đi vào.
“Anh, Trúc Linh đâu rồi?”
“Cô ấy xuống ăn cơm rồi, em không gặp à?”
“Đâu có, Trúc Linh, chị có ở đó không? Có nghe thấy em nói chuyện không?”
Cô chỉnh lại tai nghe, thử gọi Hứa Trúc Linh.
Hứa Trúc Linh nghe được, nhưng lại không có sức đề trả lời lại. Cô sắp không chịu nổi nữa rồi, nếu trước kia biết được có ngày này thì cô đã ăn ít đi một chút cho không bị mập thế này.
Sao… bản thân mình lại nặng vậy chứ?
Cố Thành Trung thấy Cố Ngọc Vy không liên lạc được với Hứa Trúc Linh thì nhíu mày lại, vội vàng xuống giường.
“Tim đi!”
“Vâng.” Đúng lúc này, Hứa Trúc Linh thả lòng một tay ra.
Trình Anh không nhịn được, vỗ tay: “Tao còn tưởng là mày sẽ sống không quá mười giây, nào ngờ là lại chịu được lâu đến thế. Bây giờ mày chỉ còn lại một tay thôi, để tao xem xem mày chịu được bao lâu nữa.”
“Anh… có tiếng của Trình Anh. Không xong rồi, Trúc Linh gặp nguy hiểm.”
Cố Ngọc Vy vội vàng nói.
Hứa Trúc Linh nghe xong thì rất kích động, nhưng kích động được một giây thì cô đã ngã xuống.
Cô thật sự đã cố hết sức rồi.
Bây giờ mọi người mới phát hiện ra cô có vấn đề, đợi đến lúc mọi người chạy đến thì chắc cô cũng chìm xuống đáy biển mất rồi. Cô còn chưa tròn hai mươi tuổi, chưa cưới Cố Thành Trung.
Sao… mình lại chết vậy.
Trình Anh thấy cô ngã xuống, đắc ý bật cười: “Xuống đó làm mồi cho cá đi.”
Mà bên này, Cố Ngọc Vy cũng đã mở ra hệ thống định vị, cũng may là cô đã sửa lại chiếc tai nghe kia, cài thêm chip định vị vào đó.
“Anh, ngay ở chỗ boong thuyền ở phía đuôi du thuyền.”Cổ Thành Trung chạy đến đó với tốc độ nhanh nhất, vừa tới nơi thì thấy Trình Anh xách thùng nước, chuẩn bị lau sạch vết máu ở dưới sàn.
Lúc này ánh trang đã ló dạng, chiếu rõ máu tươi dưới đất.
Vệt máu kéo dài đến tận chỗ lan can, ngay cả phần bên trên lan can cũng toàn là vết máu.
Hứa Trúc Linh…
Tim Cố Trung Thành quặn thắt lại, cuối cùng anh không kìm chế được mà nhảy xuống biển.
“Anh!”
Sau chuyện bốn năm trước, Cố Thành Trung đã bị ám ảnh với nước, vốn dĩ kỹ năng bơi của anh rất tốt, nhưng bây giờ chỉ cần nhìn thấy nước thì cả người anh sẽ cứng đờ lại.
Nếu anh cứ lao xuống như vậy thì kiểu gì cũng sẽ chết mất.
Cố Ngọc Vy vội vàng gọi đội lặn chuyên nghiệp, bào họ xuống biển tìm người càng nhanh càng tốt.
Lúc này, Cố Thành Trung chìm dưới biển, anh sốt ruột muốn cứu người, không quan tâm đến thân thể của mình. Nhưng… bản năng của cơ thể lại mạnh hơn ý chí, cà người anh vẫn cứng đờ lại.Không được!
Trước khi tìm ra Hứa Trúc Linh, anh không được bỏ cuộc.
Bây giờ mặt biển đang rất lặng, phần dưới biển cũng không có mạch nước ngầm. Hứa Trúc Linh bị thương, chắc chắn sẽ không thể bơi được, vậy kết quả của cô chỉ có một, đó là nhanh chóng chìm xuống đấy biển.
Không biết là anh đã đến muộn bao nhiêu lâu rồi, nhưng chỉ cần anh chìm xuống nhanh hơn thì chắc chắn sẽ tìm được Hứa Trúc Linh.
Anh từ bỏ việc bơi lội, cố gắng kiềm chế sự khó chịu, để yên cho mình chìm xuống.
Cuối cùng thì anh cũng thấy được bóng người trong biển.
Hứa Trúc Linh không nhúc nhích gì cả, giống như đã ngủ thiếp rồi vậy.
Anh cũng mong là cô chỉ ngủ thiếp đi thôi.
Cuối cùng thì anh cũng đến gần được Hứa Trúc Linh, ôm chầm cô vào lòng.
Anh chưa thể chết được, nhất định phải cứu được cô đã.
Nhưng mà… hình ảnh bốn năm trước lại tái hiện lại trong đầu anh, đầu anh đau như sắp nứt ra vậy.
Anh dùng một tay ôm chặt Hứa Trúc Linh, tay còn lại đè mạnh lên đầu.
Anh hai… nếu trong biển thật sự có vong linh của anh, năm đó anh không cho em chết ở biển, vậy thì bây giờ anh cũng cứu em, không đề em chết ở biền đi mà.
Mình không được chết, không thể để chuyện bất trắc gì xày ra với Hứa Trúc Linh được!
Có vẻ như lòng quyết tâm cứu người của anh quả kiên định nên dần dần cơ thể của anh đã có thể hoạt động trở lại.
Anh vội vàng tăng tốc độ trồi lên mặt nước.
Đội cứu viện cũng đã xuống nước rất kịp thời, vớt được hai người lên.
Lúc này, ở boong tàu có rất nhiều người.
Bác sĩ đến kiểm tra vết thương trên người cô, sau đó vẻ mặt trở nên rất nghiêm trọng.
“Bệnh nhân bị mất quá nhiều máu, trên du thuyền không đù thiết bị chuyên dụng, phải lên bờ ngay.”
“Anh, em đã cuẩn bị xong ca nô rồi, anh mau đưa Trúc Linh đi đi.”
Cô Ngọc Vy đã lường trước tất cả các tình huống, chuẩn bị kỹ tất cả mọi biện pháp đề ứng phó.
Cổ Thành Trung cần thận bế Hứa Trúc Linh lên, nhanh chóng rời đi.
Rồi đột nhiên anh nhớ ra việc gì đó, quay sang, lạnh lùng nhìn Trình Anh đang đứng ngây ra như phỗng, lạnh giọng nói ra tám từ.
“Nhà họ Trình, nợ máu phải trả máu.”
Sau đó anh đưa Hứa Trúc Linh rời đi, chẳng mấy chốc đã biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
Trình Anh nghe nói vậy, ngồi bệt xuống đất, mãi không thể đứng dậy nổi.
Vẻ mặt cô ta tái mét lại, không còn chút máu nào, cảm giác như máu cả người cô ta đã bị rút sạch ra rồi vậy.
Trình Anh ngơ ngác nhìn ông nội đang đứng trong đám người.
Ông nội Trình cũng rất đau lòng, nhưng rồi… ông cụ lại tránh ánh mắt của cô ta.
Dù ông ta có muốn cứu thì cũng rất bất lực, hôm nay có nhiều người chứng kiến như vậy, nhân chứng vật chứng có đủ, đây chắc chắn là tội giết người rồi.
Thấy ông nội không chịu nhìn vào mình, Trình Anh chỉ thấy tim mình như chết lặng. Nhìn bốn xung quanh,cô ta thấy tất cả mọi người đều đang chỉ trỏ mình.
Cố ý giết người không thành thì sẽ thế nào? Sẽ phải đi tù có thời hạn hay là tù chung thân?
Chắc chắn là cô ta sẽ phải ngồi tù rồi. Đường đường là cô chiêu nhà họ Trình mà lại phải ngồi tù à? Đúng là nực cười!
Dù có chết thì cô ta cũng sẽ không ngồi tù! Trình Anh bất ngờ bò dậy, định nhày xuống biển!
Nhưng Cố Ngọc Vy lại nghĩ đến chuyện này trước, lập tức ra tay. Cô túm vai Trình Anh lại, kéo ngược cô ta lại về phía sau.
Lúc Trình Anh ngã xuống boong thuyền, chẳng ai thấy đồng cảm với cô ta cả, mà trái lại, mọi người còn đồng loạt vỗ tay ùng hộ cách xử lý của Cố Ngọc Vy.
“Không thể đề yên cho tội phạm giết lộng hành như vậy được, giải quyết như vậy là quá nhẹ!”
“Còn trẻ mà lại độc ác như vậy, đúng là đáng sợ.”
“Loại người này có ngồi tù thì cũng chẳng đủ để trả giá cho những việc cô ta đã làm.”
“Nhà họ Trình dạy dỗ thế nào mà lại ra đứa con gái như vậy nhì?”
Cuối cùng thì Trình Anh chỉ thấy tầm mắt tối sầm lại, ngất lịm đi.
Ông cụ Trình định lên xem thì lại bị Cố Chí Thanh chặn lại.
“Thằng Ba nói rồi, nợ máu trà bằng máu, việc này cứ giao cho cành sát giải quyết, ông đừng có nhúng tay vào.”
“Cố Chí Thanh, chúng ta làm bạn với nhau bao năm như vậy, chẳng lẽ ông định trơ mắt..”
“Vậy ông định trơ mắt dung túng cháu gái mình làm hại con dâu tôi à?”
Cổ Chí Thanh lạnh lùng cắt ngang lời ông ta, giọng nói âm trầm lộ rõ về lạnh lùng, ngoan độc. Đừng nói là Cổ Thành Trung, ngay cả ông ấy cũng không nuốt trôi nổi cơn tức này.
Tình cảm bao năm qua với nhà họ Trình sao có thể so sánh được với mạng sống của con lâu mình chứ? Mạng sống của cháu gái ông ta là mạng người, vậy con dâu của ông thì không phải à?