Chương
Viện trường nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, luôn miệng đáp: “Vâng vâng!”
Cũng còn may tư tưởng của Cổ Thành Trung đúng là quả tốt.
Sau đó Cổ Thành Trung nhìn Hứa Trúc Linh bằng ảnh nhìn hận không thể mài sắt thành thép.
Anh không ngờ bản thân còn chưa được dạy dỗ con của mình thì đã phải đi day học cho cô dâu của bàn thân rồi,
Anh đứng dậy, Hứa Trúc Linh bị doa đến hai chân mềm nhũn cå ra.
Cổ Thành Trung áp sát cô, anh rõ ràng rất giận, đôi mắt phượng nhìn cô như chỉ muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.
“Hứa Trúc Linh, anh bổ túc cho em hơn nửa tháng mà em lại thi ra kết quả như vậy à?” Anh giơ bài thi lên với suy nghĩ muốn giết người.Uống công trên đường đến đây anh còn suy nghĩ phải chúc mừng thể nào, tặng quà ra sao.
Giờ thì hay rồi, Hứa Trúc Linh tặng ngay cho anh một cái tát thật đau.
“Em… em cũng đâu biết. Em cũng nghĩ mấy câu hỏi này đều rất quen, theo lý thuyết mà nói thì em đếu biết cả nhưng mà cuối cùng lại không thể làm nổi.”
“Hôm thi em để đầu óc đi đâu hà? Vứt ở nhà rối sao? Trách anh không lái xe dẫn em vào trường thi có phải không?”
Cố Thành Trung giận đến toàn thân phát run.
Anh đường đường là một cao tài sinh, sao có thể dạy ra một học sinh như vậy cơ chứ? Đúng là mất mặt! Lúc này Cổ Thành Trung cảm giác như trong nhà mình có một đứa trẻ vô dụng.
“Chủ ba… được rối mà chủ ba. Em biết lỗi rồi, sau này em nhất định sẽ thi cho tử tế mà.” Hứa Trúc Linh vội vàng nhận lỗi, thái độ vô cùng thành khẩn.
Cổ Thành Trung đứng trước ánh mắt vô tội của cô muốn tức cũng không thể tức nổi.
Sau đó, anh nhìn viện trường nói: “Có thể cho tôi gặp qua giàng viên của hai môn học này không. Tôi muốn biết trong giờ học em ấy đã làm gì.””Được được được, tôi sẽ gọi lên ngay.”
Sau đó hai người giảng viên kia đều đến rồi, họ đếu nói giống y nhau.
Trong giờ học, Hứa Trúc Linh rất chịu khó, lần nào cũng ngồi lên hàng đầu,
Nhưng cô lại không hề tập trung chú ý, thường xuyên bị phân tâm.
Nghe vậy Cổ Thành Trung nhăn trán, giọng nói
trầm khàn kiểm chế ngọn lửa giận trong lòng.
“Lúc học em nghĩ gì, nói anh nghe!”
Nghĩ gì…
Hứa Trúc Linh cũng không biết mình nghĩ gì, hơn nửa tháng không đi học, có quỷ mới biết trong giờ học đầu óc đang treo ngược cành cây của cô nghĩ đến thử gì.
Nhưng cô biết rõ không phải bản thân muốn đi vệ sinh hay nghĩ xem trưa nay nhà ăn có gì ngon không, cũng không phải nghĩ xem chút nữa tan học sẽ làm gì hay là phải tiêu tiền thế nào…
Tuy nhiên… những lời này nhất định không thể nói cho Cố Thành Trung biết được.
Rốt cuộc phải đáp sao mới khiến Cổ Thành Trung
hài lòng đây?Lúc cô còn đang våt óc nghĩ câu trả lời thi Có Thành Trung đã bắt đầu mất kiên nhẫn.
Rốt cuộc là trong giờ học cô cứ mải nghĩ chuyện gì mà để kì thi cuối kỳ thành ra như thế.
Bất luận là nghĩ cái gì thì cũng là tội không thể tha thứ.
“Khó trả lời thế sao? Hay là để anh đánh em hai cái cho em nhở ra vậy?”
“Anh Trung không thể phạt em ấy như vậy được! Đây là cách giáo dục sai đẩy.”
“Có gậy không? Không đảnh cho em ấy mấy cái thì đúng là tôi không thể nguôi ngoai cơn tức này được.”
Ôi mẹ di, Cổ Thành Trung phát điện rồi sao? Lại còn muốn đánh cô trong phòng làm việc nữa chứ, bị phê bình đã đủ mất mặt lắm rồi.
Hứa Trúc Linh lòng nóng như lửa đốt nhưng cũng rất nhanh trí chợt nghĩ ra gì đó vội vàng nói.
“Em nhớ đến anh!”
Bốn chữ ngắn ngủi nhưng lại có sức mạnh cực lớn.
Cà bốn người còn lại đều ngơ ngác cùng quay sang nhìn Hứa Trúc Linh,
Nhất là Cố Thành Trung nhìn cô không chởp mắt:”Em bào sao?”
“Lúc lên lớp em không tập trung nổi là vì nhớ đến anh…” Hứa Trúc Linh cảm nhận được những ảnh mắt khác thường nhìn mình thì vội vàng bổ sung thêm: “Em nghĩ đến sự dạy dỗ bình thường của chú ba với mình…”
Lời vừa dứt, cả ba người kia đểu tỉnh ra. Bọn họ còn tường là tình yêu bất chấp vai về chứ!
Xem ra… thì cũng giống lắm.
Đúng lúc này, viện trường đã tìm ra một cái thước.
“Anh Trung, gậy mà anh cần đây.”
“Thôi thôi, là hiểu lầm, hiểu lắm thôi.”
Cổ Thành Trung vô lực xua xua tay, nếu có nhở anh thì cũng đúng là không thể trách được.
“Sao?”
Viện trường cũng không ngờ Cố Thành Trung lại giờ mặt nhanh như vậy.
“Vậy bây giờ…”
“Tôi đã làm phiền ba vị rối, là do tôi dạy dỗ không đến nơi đến chốn, trở về nhất định sẽ quản giáo nghiệm hơn. Sau này vẫn mong viện trường báo lại mọi chuyện với tôi để tôi là người đấu tiên biết được biểuhiện của em ấy ở trường học.”
“Hiểm khi thấy tổng giám đốc Cố xem trọng cháu gái như vậy, tôi chắc chắn sẽ không phụ sự ký vong của anh.”
“Cảm ơn, vậy tôi xin phép đưa em ấy về trước.”
Cổ Thành Trung kéo tay Hứa Trúc Linh rời khỏi
phòng làm việc. Anh đi rất nhanh, cô phải chạy bước nhỏ mới đuổi kịp anh.
Cổ Thành Trung có vẻ khá giận nhưng cô lại không dám dỗ dành, sợ vạ lây ngưoi vô tội.
Chẳng mấy chốc cả hai đã lên xe, Khương Anh Tùng cười nói: “Thưa anh, đã đặt xong nhà hàng rồi.”
“Nhà hàng?”
Hứa Trúc Linh có phần ngạc nhiên.
“Phải rối, tối nay anh muốn cùng dùng bữa với cô mà. Nhà hàng kia đẹp lắm, chắc chắn là cô Trúc Linh sẽ thích cho mà xem.”
“Thật vậy sao? Vậy thì tốt quá, tôi lại có lộc ăn rồi…”
Hứa Trúc Linh còn chưa vui được trọn vẹn thì đã nghe thấy giọng nói lạnh băng của Cổ Thành Trung.”Không đi nữa.”
“Sao ạ?” Khương Anh Tùng ngạc nhiên. Lúc này anh ta mới để ý đến sắc mặt khó coi của Cố Thành Trung, hoàn toàn không còn sự vui vẻ như lúc mới xuống khỏi xe nữa.
Anh ấy bị sao vậy.
“Lái xe đi.”
Cổ Thành Trung lạnh lùng nói. Khương Anh Tùng liếc mắt thấy dáng về củi đầu đầy sợ sệt của Hứa Trúc Linh, phút chốc đã hiểu ra.
Chắc chắn là cô Trúc Linh lại chọc giận anh nhà
Khương Anh Tùng ngoan ngoãn ngậm miệng, chủ rồi. tâm lái xe.
Cả một đường im lặng mãi đến khi tới biệt thự, anh kéo cô xuống xe.
Anh đột ngột đứng lại mà Hứa Trúc Linh lại không kịp dừng theo,
Nên đã đụng phải tầm lưng rắn chắc của anh, đau đến nhe răng.
Đau quá đi…
Cố Thành Trung chậm rãi quay người lại nói: “Hứa Trúc Linh, anh cử nghĩ mãi, có phải do phương thứcgiáo dục của anh sai rồi hay không”
“Om.” Hứa Trúc Linh đảo mắt ngắm nghĩ: “Thật ra lúc anh dạy em, em hiểu hết nhưng mà lúc em thi thì não em lại không thể nhớ được mấy cái để bài ấy… mà lại nhớ đến gương mặt anh… sau đó… sau đó lại bị phân tâm mất rồi, cuối cùng thì thi cử hòng bét hết.”
Hứa Trúc Linh nghiêm túc đáp lời.
Nghe vậy, Cổ Thành Trung bất lực, anh cũng sắp bị cô nhóc này làm tức chết luôn rồi.
Đây chính là lý do thi không nổi đó sao?
“Vậy nên… anh cũng đâu thể hoàn toàn trách em được đúng không? Chuyện em thi không tốt, anh cũng có một phần trách nhiệm mà…”
Hứa Trúc Linh nhỏ giọng thì thẩm.
“Anh cực khổ day bổ túc cho em như vậy, chưa được lợi gì mà hôm nay còn bị em phản lại sao?”
Cố Thành trung đau đầu nói.
“Anh cũng đâu thể nói như thể em vô tâm lắm vây được. Em… chằng qua chỉ đang tìm ra cốt lõi vấn đế thôi… Lần sau em thay đổi không được sao. Không phải còn có thị lại đó sao, em đàm bào sẽ không rốt nữa.”
“Hứa Trúc Linh, có phải là do bình thường anh cho em tự do quá rối hay không? Sau này anh sẽ nghiêm khắc với em hơn.”
Hứa Trúc Linh nghe vậy thấy tim minh như rớt cái bộp.
Anh nói vậy ý là sao?
Nghiêm khắc hơn, làm sao để nghiêm khắc cơ?
Hứa Trúc Linh không hiểu nổi còn Cố Thành Trung sau khi vào nhà đã đi thằng lên phòng sách trên tầng.
Hứa Trúc Linh lo lắng để phòng, chú An thấy vậy hỏi: “Cô Trúc Linh sao vậy, có phải chọc giận câu chủ rồi không?”
“Tôi thi rớt… Làm anh ấy mất mặt, nhưng tôi cũng đầu có muốn đâu.” Hứa Trúc Linh làm bộ đảng thương y như đứa trẻ mắc lỗi.