Chương
Cô đỡ tường, trực tiếp ngồi lên đùi cậu, áp người về phía cậu.
“Này nhóc, chị đây rất hư đấy.” Cô nhẹ nhàng khit mũi: “Cậu vẫn còn là trai †ân à? Sợ là tự thẩm cũng chưa từng làm phải không? Vậy thì cậu trút dục vọng như thế nào? Toàn bộ nhờ vào những lần mộng cái kia? Điều đó là chưa đủ đâu. Mặc dù trong tâm trí cậu chỉ là một thiếu niên mười bảy tuổi, nhưng cơ thể này ấy à, chính là vạm vợ uy mãnh như hổ đây mà.”
“Gó muốn không, chị đây sẽ dạy cậu làm chuyện xấu, để chị trở thành người phụ nữ đầu tiên của cậu, giúp cậu mở mang, nói không chừng có thể sẽ nâng cao trí tuệ của cậu!”
Cô cố tình để lộ nửa bờ vai thơm tho, mị nhãn như tơ nhìn cậu.
Cô cúi người đi qua, đầu lưỡi nhè nhẹ liếm mặt của cậu, giống như một con mèo dính người.
Cô ngược lại muốn nhìn xem kẻ ngu ngốc này sẽ có ý nghĩ xấu xa hay không, cậu ta là đàn ông, loại chuyện này dù không ai dạy dỗ thì cũng là bản:năng nguyên thủy!
Lại không ngờ Phó Thanh Viên sẽ đưa tay kéo cổ áo cô lại, khuôn mặt anh tuấn tràn đầy nghiêm túc, nói: “Mặc quần áo cho tử tế, đừng để bị cảm lạnh đấy.”
SÓf Diệu Miêu nghe vậy liền nhíu chặt mày lại, trong lúc nhất thời cũng không còn lời gì đáp lại.
Phó Thanh Viên chỉnh lại cổ áo cô cho ngay ngắn chỉnh tê, còn đứng dậy đóng cửa sổ lại rồi mới yên tâm.
Cậu ta vậy mà lại chẳng có chút ham muốn dục vọng nào khiến cô cũng hoài nghi không biết cậu ta rốt cuộc có phải đàn ông hay không nữa.
Cho dù là thăng con trai mười mấy tuổi thì chắc hắn cũng đã có chút suy nghĩ gian ác rồi.
Con ngươi của Diệu Miêu xoay chuyển một hồi, cô bé nhanh trí nói: “Tên ngốc này, tôi dân cậu đi làm chuyện ấy ấy có được không?”
“Chuyện ấy ấy là chuyện gì?”
Diệu Miêu kéo cậu ta đến một rạp chiếu gia đình ở trên tầng, bịt mắt cậu lại rồi chọn một bộ phim hoạt hình đáng xấu hổ.
Vừa nghe thấy âm thanh này, đến cả một cô gái như Diệu Miêu cũng nhữn cả người, càng miễn phải bàn đến đám đàn ông con trai.
Tuy cô cảm thấy làm như vậy không đúng nhưng cô bé thực sự rất muốn biết tên ngốc này rốt cuộc có hiểu chuyện nam nữ hoan ái hay không.
Nếu như không hiểu thì cô bé cũng không ngại ân cần dạy dỗ.
“Cậu nghe rồi trong lòng có ý nghĩ gì không?”
“Tại sao cô gái đó lại kêu chứ, hơn nữa còn kêu thảm thiết như vậy? Có người bắt nạt cô ấy sao? Sao lại có cả tiếng thở dốc của đàn ông, người đó đang đánh nhau sao?”
“Ừm, quả thực là đang đánh nhau”
Diệu Miêu vò đầu bứt tai cố sức giải thích.
Trong lúc nhất thời cô cũng không biết nên giải thích cái vấn đề ngu ngốc này như thế nào, tên nhóc này là không mảy may biết cái gì thật hay chỉ là giả bộ thôi đây.
Cậu ta cũng đã hai mươi tuổi đầu rồi, cũng đã gặp qua không ít kiểu đàn bà con gái muôn hình muôn vẻ, chẳng lại lại chẳng có chút ý nghĩ gì đó sao?
“Cậu…. Không có chút ý nghĩ gì khác sao?”
“Tôi thì có suy nghĩ gì khác chứ, tôi có thể giúp ai sao?”
“Không cần, để tôi giúp cậu.”
Diệu Miêu cắn răng, không nhịn được vươn tay ra.